Editor: Tieen
Phác gia bên này đã có một ý tưởng tuyệt vời, chỉ là bọn họ không biết, Hàn gia có thể đưa ra quyết định chính xác như vậy, tất cả đều nhờ sự nhắc nhở của Tô Mộc, lợi ích gì đó, nếu Bạch gia muốn độc chiếm, còn có phần cho Hàn gia bọn họ sao?
Vì vậy, tính toán của Phác gia cơ bản mà nói sẽ không thành.
Hôm nay, Tô Mộc đang thử thăng cấp sản phẩm mới ở Khoa học kỹ thuật, cha Bạch bên kia gọi điện thoại kêu cô trở về Bạch gia.
Cửu Thiên Tuế: [Ký chủ, cô có muốn biết chuyện gì xảy ra hay không?]
Lái xe Tô Mộc: "Ta bị bại lộ."
Cửu Thiên Tuế: .....
Ký chủ có thể đừng thông minh như vậy được không?
Có thể sao?
Nó chỉ muốn bán tin tức sao lại khó như vậy a?
Nghe được giọng nói không mấy thiện cảm của cha Bạch, Tô Mộc tự nhiên liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc sau khi cô tiếp quản Bạch gia vài ngày, cô ta cũng không nhịn được nữa.
Cô rất chờ mong, không biết bọn họ muốn đối phó cô như thế nào.
Tô Mộc nhanh chóng trở về Bạch gia.
Bên ngoài Bạch gia, có mấy thân tín của cha Bạch, nhìn thấy Tô Mộc, cười nhạo nói: "Thiếu gia đã trở lại."
Hai chữ "Thiếu gia" này, chính là châm chọc.
Tô Mộc gật đầu.
Tựa như không nhận thấy chỗ nào không thích hợp, cô bước vào đại sảnh.
Không ngoài dự kiến, mọi người đều ở Bạch gia, cô vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều dừng ở trên người cô, nhiều nhất, vẫn là xem kịch vui.
Bạch Mạn Tinh đắc ý nhìn về phía cô nhếch mép.
Tô Mộc trong lòng có chút chờ mong, đi đến trước mắt cha Bạch.
"Cha."
Mẹ Bạch ở một bên trộm đưa mắt ra hiệu cho cô, nhưng cũng không dám quá mức khoa trương, xung quanh nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, bà nếu lộ ra một tia không đúng, như vậy "con trai" liền sẽ càng thêm nguy hiểm.
Mà hiện tại "con trai" lại là không nhìn đến bà, bà vô cùng sốt ruột a!
Không được, không thể như vậy!
Mẹ Bạch hít sâu một hơi, sau đó từ trong đám người tiến lên, mặt tươi cười: "Con trai a, con đã trở lại, đói bụng sao? Mẹ cho người chuẩn bị đồ ăn, con có muốn ăn không?"
Trong bầu không khí kì hoặc này, mẹ Bạch làm như vậy càng khá nhạy cảm, làm cho người ta cảm thấy bà đang muốn che giấu chuyện gì?
Cha Bạch với đôi mắt đã trải qua nhiều năm gϊếŧ chóc nhìn mẹ Bạch, mở miệng: "Cút."
Mẹ Bạch rốt cuộc cũng không chịu nổi một trận hàn khí này, run run người, yên lặng lùi lại.
"Bạch Cập, mày có cái gì muốn thẳng thắn!" Cha Bạch chuyển ánh mắt nhìn Tô Mộc, giọng điệu sắc bén.
Nhìn người trước mặt, khuôn mặt cùng dáng người có vài phần nữ tính, là "con trai" mà hắn luôn tự hào.
Thế mà lại là con gái!
Phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Phẫn nộ vì bị trêu đùa.
Giờ phút này Tô Mộc ở trong mắt ông, đã không còn là "con trai" ông luôn yêu thương.
Mà là một tội nhân!
"Cha nói là chuyện gì?" Biểu tình của Tô Mộc vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nếu là ngày thường, cha Bạch sẽ thưởng thức cô làm người bình tĩnh, lãnh đạm, nhưng hiện tại, chỉ cảm thấy cô đây là khinh thường ông.
"Mày là con gái, có đúng không!"
"Lão gia, người sao có thể nghi ngờ "con trai" mình, sẽ làm hắn đau lòng a." Mẹ Bạch kêu lên thảm thiết, từ đáy lòng đau khổ.
"Con trai" xong rồi, bà cũng sắp xong, có thể không đau khổ sao?
"Kéo xuống đi!" Đối với mẹ Bạch lần nữa làm càn, cha Bạch híp mắt không chút khách khí phân phó.
Mọi người ở một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy mẹ Bạch vẫn luôn kiêu ngạo nhiều năm, hôm nay rốt cuộc bị dẫm lên vũng bùn, trong lòng vui sướng lên mây.
"Chờ một lát." Tô Mộc mở miệng.
"Bản thân mày còn lo không nổi, còn muốn che chỡ cho bà ta." Cha Bạch hừ lạnh, nhìn Lam Duyệt nói, "Đem đồ vật đưa cho nó xem."
Lam Duyệt kích động từ trong túi xách đem ra.