Editor: Tieen
Cửu Thiên Tuế đang phân tích dữ liệu bị câu "thế giới huyền huyễn chết tiệt" trong lòng Tô Mộc phát ra làm cho sợ hãi.
Đây là lần thay đổi tâm trạng lớn nhất của ký chủ kể từ khi nó ràng buộc với ký chủ.
Cửu Thiên Tuế nhìn thấy cảnh tượng của Thanh Diệp cùng Tô Mộc, vốn muốn phát ra âm thanh lại yên lặng thu hồi.
Thì ra là tức giận a...
Hắc hắc, bất quá ký chủ tức giận, tim đập nhanh không ít, nhiệm vụ chính lần này, xem như khắc tinh của ký chủ, để cho ký chủ trải nghiệm một chút loại cảm giác không thể làm gì được này, giống như bổn hệ thống.
Ôm tâm thế như vậy, Cửu Thiên Tuế vừa ngoi đầu lên, lại trở về.
"Tiểu Địa Tiên, bản tôn nên tự trọng như thế nào? Hử?" Thanh Diệp cùng Tô Mộc sau bữa tối vẫn không nói gì, mỗi người đều bận rộn, đợi hắn quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt thanh lãnh, trong mắt phảng phất như bị khóa chặt, kháng cự tất cả mọi thứ tiếp cận.
Hắn không thích nhìn thấy cô như thế, dường như ngăn cách hắn ra ngoài thế giới của cô, tuy rằng ngày thường cũng là như thế, nhưng lúc này hắn cảm nhận được quá rõ ràng, tựa hồ cô và hắn giống như hai thế giới, cô tùy thời đều có thể rời đi.
Cho nên...
Thanh Diệp cúi đầu, nhìn đáy mắt lạnh lẽo của cô có tức giận dâng lên, mặc dù bị cô giấu rất tốt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy như trước.
Coi như là tức giận hắn cũng tốt, cũng có thể làm cho hắn cảm nhận được mình lọt vào mắt cô.
Tô Mộc chỉ dùng đôi mắt kia nhìn hắn, bởi vì cô không cách nào nhúc nhích.
Dường như ngoại trừ một trận tức giận khó hiểu dâng lên từ đáy lòng, cô lại không có chán ghét...
Như thể đều bị người trước mắt an ủi, không có nhấc lên vết thương lòng kia.
"Tiểu Địa Tiên, bổn tôn nghỉ ngơi một lát." Cằm mềm mại của Thanh Diệp đặt lên đầu cô, nhắm hai mắt lại.
Thanh Diệp là Tiên Tôn chí cao vô thượng của Tiên giới, được Tiên giới tôn sùng là thần hộ mệnh; cũng nhiều năm trước bất đắc dĩ trở thành ma quân, bảo vệ Ma giới không loạn.
Mọi người cho rằng hắn tiêu dao tự tại, tùy tính mà ngao du...
Nhưng mà không ai biết được, hắn vạn năm chưa từng an tâm nhắm mắt lại, chỉ bởi vì hắn sợ mình vừa buông xuống cảnh giác, hắn sẽ bị bóng tối cắn nuốt, hàn lệ khát máu.
Gϊếŧ!
Gϊếŧ!!
Gϊếŧ!!!
Hô hấp nhẹ nhàng của Thanh Diệp vang lên trên đỉnh đầu Tô Mộc, đỉnh đầu cô có thể cảm nhận được hơi nóng hắn thở ra.
Chóp mũi của cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, tay cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập trong lồng ngực hắn...
Rõ ràng như vậy...
Thì ra, cảm giác bị một người ôm, là như vậy.
Nếu không phải cô không có lực chống cự, có lẽ cô cũng không cách nào cảm nhận được cảm giác như vậy.
Tô Mộc không phát hiện, tim mình tăng tốc, chỉ muốn cảm thụ sự ấm áp của giờ phút này.
...
Cho đến trưa ngày hôm sau.
Ngoài cửa phòng Tô Mộc.
Lạc Nhan cẩn thận nghiêng đầu dùng lỗ tai cẩn thận dựa vào cửa, trong miệng lẩm bẩm rối rắm: "Ta có nên đánh thức Thanh Thiển tỷ và tỷ phu hay không?"
Đây đã là buổi trưa, chẳng lẽ còn đang ngủ sao?
Lâu ngày gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn*, nàng hiểu, nàng hiểu.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Lạc Nhan không biết đang bổ não cái gì, che miệng cười hắc hắc.
"Phốc..." Ngươi đang cười cái gì vậy?
Thất Thất từ trong túi nàng đi ra, theo cánh tay nàng trèo lên vai.
"Suỵt, ngươi còn nhỏ, không cần hiểu."
"Phốc phốc..." Ta không nhỏ, thực lực của ta so với ngươi cao hơn mấy cấp bậc.
Lạc Nhan: "..."
Có cần phải đả kích nàng như vậy hay không??
☆☆☆☆☆
08/10/2022