Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Thanh Diệp: "..."
"Tiên Tôn, ta cũng vậy..." Tư Mệnh vừa muốn biểu đạt tâm ý, đã bị một trận vỗ tay cắt đứt.
"Ta đến thật đúng lúc, chứng kiến khoảnh khắc này, thật sự là quá cảm động, ta đã nói Thanh Diệp ngươi trở về Tiên giới một chuyến là vì sao? Thì ra là như thế..."
Người tới mặt mày hơi say, trên tay còn cầm một bình rượu, ý cười dạt dào lơ lửng trên không trung nhìn hai người dưới mưa cánh hoa.
Người tới là Hồ Trúc Tiên Tôn, thích rượu và mỹ nhân, một trong tam đại Tiên Tôn Tiên giới.
Vốn là nhận thấy Thanh Diệp trở về, mang theo rượu ngon tới, không nghĩ lúc đến nơi, lại đụng phải cảnh tượng duy mỹ như vậy.
"Thanh Diệp, quen biết ngươi nhiều năm như vậy, ngược lại không nghĩ tới ngươi còn có tâm tư này."
Cảnh tượng như vậy bị người ta phá vỡ, Tư Mệnh có chút ngượng ngùng, vui sướng lấy hết dũng khí nói một câu: "Thanh Diệp Tiên Tôn, trái tim ta giống như ngài."
Ngượng ngùng xoay người... Rời đi...
Người nàng tâm duyệt cũng tâm duyệt với nàng, nàng thật sự vui vẻ, vui đến mức hiện giờ nàng không biết làm sao, không biết nên đối mặt như thế nào, sợ mình làm ra hành động gì không thể chấp nhận được, cho nên Tư Mệnh mang theo tâm tình mừng rỡ e lệ rời đi.
Nàng cần phải bình tĩnh lại tâm tình của mình.
Thanh Diệp: "..."
"Bản tôn..."
Thanh Diệp phục hồi tinh thần lại vẫy tay áo, tất cả cánh hoa đều biến thành mảnh vụn, theo gió tiêu tán.
"Khụ..." Tô Mộc ẩn nấp bên kia nhẹ giọng ho khan, tay nắm thành đấm đặt ở bên môi, ngăn trở khóe môi không nhịn được cười.
Vị trí Tô Mộc đứng đột nhiên lộ ra khí tức, làm cho tầm mắt Thanh Diệp cùng Hồ Trúc đều rơi vào trên người cô.
"Hai vị Tiên Tôn, tiểu tiên hoàn toàn là đi ngang qua." Tô Mộc chậm rãi hiện thân.
Thanh Diệp nhìn Tô Mộc, ánh mắt trầm xuống, khẽ cười: "Tiểu Địa Tiên, cảnh tượng vừa rồi, ngươi giải thích hợp lý cho bản tôn."
Pháp thuật của hắn trên cánh hoa kia rút lui, liền tự chủ động, hắn có thể nhận thấy cánh hoa không có bất kỳ yếu tố pháp thuật nào, vì sao có thể hình thành cảnh tượng duy mỹ như vậy, thứ này là từ trên tay tiểu Địa Tiên đi ra, cũng chỉ có nàng mới có thể giải thích, hơn nữa còn vì danh tiếng của hắn.
"Thanh Diệp, đừng dọa tiểu Địa Tiên đáng yêu như vậy, mỹ nhân của ngươi chạy rồi, mau thừa thắng xông lên, một lần liền bắt được." Đôi mắt say của Hồ Trúc Tiên Tôn nhìn Tô Mộc tỏa sáng.
Tiểu Tiên xinh đẹp đáng yêu cỡ nào, nhìn không nhịn được muốn cắn một miếng.
"Hồ Trúc, bản tôn cùng Tư Mệnh, không có bất kỳ quan hệ gì."
Thanh Diệp nhấn mạnh, Tư Mệnh bên kia hắn sẽ giải thích, nhưng bây giờ trước tiên phải bịt miệng Hồ Trúc miệng rộng này, nếu không chỉ qua ngày mai, cả Tiên giới đều sẽ biết.
Thanh Diệp cho Tô Mộc một ánh mắt 'mau giải thích'.
"Mưa cánh hoa kia chính là của tiểu tiên, không liên quan gì đến Thanh Diệp Tiên Tôn." Tô Mộc giải thích.
Hồ Trúc một bộ dạng bản tôn hiểu được, gật gật đầu, sờ cằm nói: "Tiểu Tiên ngươi ngược lại biết điểm mấu chốt, vì Thanh Diệp bày ra cảnh tượng biểu đạt tâm ý như vậy, không tồi không tồi, Thanh Diệp, ngươi không tìm nhầm người, cảnh tượng như vậy nữ tử nhất định là không cách nào chống cự, nhìn Tư Mệnh xem, dĩ nhiên là trái tim thiếu nữ loạn nhịp chạy trốn..."
Thanh Diệp: "..."
Tô Mộc: "..."
Đây không phải cái nồi của cô, mạch não Hồ Trúc Tiên Tôn vòng đến quá xa, cô cũng rất bất đắc dĩ.
***
T: Up trước 5 chương ạ... tui đang beta tiếp 5 chương nữa a.
☆☆☆☆☆
04/09/2022