Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Mãi đến khi bữa tiệc trôi qua hơn phân nửa, Thiên Qua cũng không xuất hiện.
Mà Tô Mộc nhận được tin nhắn Tần Kiêu gửi tới, nói là bến tàu bên kia giao chiến, đối phương rất hung ác, nhưng không bằng người Tần gia đã chuẩn bị chu toàn, đối phương cũng có bản lĩnh, cuối cùng vẫn chạy thoát, người bị thương không ít.
Tô Mộc nắm chặt điện thoại, lúc đứng dậy muốn ra cửa, thì một người đàn ông bước vào bàn tiệc.
Mái tóc vụn trước trán đều chải lên, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan thâm thúy mê người, đặc biệt là đôi mắt màu xanh kia, giống như biển sao phản chiếu, rạng rỡ.
Mặc một thân âu phục đen vừa người, cổ áo hắc diệu thạch lóe lên ánh sáng, không biết lóe lên con ngươi của ai.
Trưởng thành, chững chạc, tuấn dật, đẹp trai...
Anh xuất hiện, đôi con mắt màu xanh kia liền tập trung vào vị trí của Tô Mộc.
Từng bước một đến gần cô.
"Nhìn như vậy, Thiên Qua cùng Mạnh Tịch thật sự xứng đôi, Chu lão đầu, coi như ông có ánh mắt tốt một chút." Ninh lão nói, nhìn khí tức vô hình thượng vị trên người Thiên Qua toả ra.
Lúc trước gặp anh, anh thu hồi một thân sắc bén, ngược lại giống như một chàng trai ấm áp sáng chói bình thường.
Bây giờ...
Không ai ở đây có thể so sánh, người đàn ông đó.
"Đúng thế, ánh mắt của tôi như thế nào." Chu lão gia tử nhìn Thiên Qua, híp mắt lại, Thiên Qua này vừa tới, không chào hỏi trưởng bối là ông, đầu tiên là đến bên cháu gái bảo bối.
Rất tốt, chứng tỏ trong mắt cậu ta chỉ có Tịch Nhi.
Tô Mộc nhìn người đàn ông đi về phía mình, đáy mắt buông lỏng một chút.
"Mũi linh hoạt như vậy sao? Vết thương nhỏ." Thiên Qua cười, nhìn cô, giống như muốn khắc hình bóng của cô vào trong đôi mắt.
"Xử lý một chút."
Rõ ràng anh chỉ xử lý qua loa, liền tới đây, còn mùi máu tươi nồng nặc như vậy, chứng tỏ miệng vết thương rất sâu, vết thương nhỏ mà anh nói, là gạt người.
"Mạnh Tịch, em đang quan tâm tôi sao?" Thiên Qua vui vẻ hỏi.
"Xem như là vậy." Đối tượng nhiệm vụ phụ = tích phân.
"Thầy Thiên Qua, ông ngoại tôi cho mời." Mạnh Nghiêu đi tới nhắc nhở, ánh mắt nhìn Thiên Qua rõ ràng không tốt.
Lúc ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Mộc, lại ôn nhu xuống: "Em gái, em cũng đi qua."
"Mạnh Tịch, đây là muốn tôi gặp phụ huynh sao? Tôi rất vui vì cảm giác của em đối với tôi đã đến mức này." Thiên Qua thấp giọng nói với Tô Mộc.
"Shh ~"
Trước khi anh chạm vào mình, Tô Mộc đã công kích trước, vừa vặn đánh vào vị trí bị thương ở thắt lưng của anh.
Thiên Qua đau đến nhíu mày.
"Mạnh Tịch, đau."
"Đáng đời." Tô Mộc liếc anh một cái, ánh mắt dừng ở vị trí miệng vết thương của anh, chỉ dừng lại một chút liền dời đi.
Thiên Qua bất đắc dĩ cười, trán giãn ra, gặp phụ huynh, tất nhiên phải dùng trạng thái tốt nhất.
Bất quá, mình không có chuẩn bị lễ vật, cái này có chút không ổn.
Chu lão gia tử đang ở phòng khách trên lầu chờ, còn có một Ninh lão muốn góp vui.
Đến phòng khách.
"Chu lão, Ninh lão, vãn bối Thiên Qua."
Chu lão gia tử cùng Thiên Qua trò chuyện vài câu, liền đối với Thiên Qua rất có hảo cảm, Thiên Qua này, tuổi còn trẻ, nhưng rất tốt, ánh mắt Tịch Nhi không tệ.
"Cậu định khi nào cùng Tịch Nhi kết hôn?" Lão gia tử hỏi một câu kinh người.
"Ông ngoại..." Tô Mộc kinh ngạc.
Chuyện này là sao đây?
☆☆☆☆☆
28/08/2022