Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 33: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (29)




“Mẹ tìm một ít nguyên liệu mô phỏng để đổi bọc ngực, còn đồ phía dưới nữa, lúc ở nhà con nhớ đeo vào……”

Mẹ Bạch nhỏ giọng nói một đống lớn rồi đặt túi vào trong tay Tô Mộc.

“Con trai à, chúng ta đi đến bước này rồi, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm gì nữa.”

Tô Mộc nhìn cái túi trên tay mà giật giật khóe mắt.

Bà mẹ cực phẩm của nguyên chủ đúng là chuyện gì cũng dám làm.

Cuối cùng, cô nhét túi đồ này vào thùng sau xe như một túi rác. Sáng sớm trên đường đến trường cũng thuận tay ném luôn vào trong thùng rác.

Lại là một buổi sáng nhàm chán, Tô Mộc nhận được thư trả lời của Phong Dĩ rằng muốn trực tiếp nói chuyện với cô. Cô bèn bảo hắn đi tìm bốn người Đinh Quảng Bạch nói chuyện.

Sau đó đến giữa trưa, liền nhìn thấy nhóm WeChat Đinh Quảng Bạch lập thêm thành viên mới, Phong Dĩ.

Đinh Quảng Bạch: “Hoan nghênh Phong Dĩ gia nhập khoa học kĩ thuật Ngôi Sao.”

Đại Hoàng: “Hoan nghênh hoan nghênh, cuối cùng ngoài mấy ông chủ như bọn tôi ra thì cũng có vị công nhân đầu tiên.”

Vũ Trụ: “Trải qua bàn bạc của bọn tôi, ông chủ Tô Mộc, cậu chiếm nhiều cổ phần nhất công ty, và cũng là người có nhiều lợi nhuận nhất, nên tiền lương của công nhân Phong sẽ do cậu phát nhé.”

Loli Manh Manh: “Anh Phong Dĩ cũng thích ăn kẹo, thích anh Phong Dĩ.”

Tô Mộc: “Hoan nghênh.”

Phong Dĩ: “Tô Mộc, khi nào chúng ta bắt đầu khởi động hạng mục này?” Anh ấy đã gấp không chờ nổi.

Đang tan học nên mọi người đều lục tục đi hết, cô trả lời một câu: “Còn phải bàn bạc thêm.”

Cô cũng cất gọn sách vở chuẩn bị rời khỏi lớp.

“Bạch Cập, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Giờ phút này, trong phòng học ngoài hai người đã không còn ai, sắc mặt Phác Tiêu có chút mỏi mệt lên tiếng.

Vẫn luôn không chú ý tới người ngồi sau mình là anh ta, cô quay đầu lại: “Nói.”

“Cùng nhau ăn bữa trưa đi.”

Cô biết anh ta tìm mình có việc gì, “Nếu là chuyện hợp đồng vậy thì xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Bạch Cập, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không thì đừng có trách tôi.” Phác Tiêu nhìn thiếu niên sạch sẽ trước mặt, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều được an ủi, cảm giác mệt mỏi đều biến mất không ít.

“Xùy~” Khó được, cô khẽ cười, ánh mắt vốn thanh tú mang theo vài phần tự tin, kiêu ngạo.

Vẻ mặt vẫn luôn thờ ơ cũng có biểu tình khác, vậy mà lại làm người ta cảm thấy rung động.

Phác Tiêu không khỏi ngây ngốc nhìn cô, anh ta cảm thấy mình điên rồi, thật sự điên rồi.

Vì sao lại nhìn một thằng con trai không rời mắt, năm lần bảy lượt mất mặt trước mặt cô.

“Bạch Cập.” Phác Tiêu ảo não, tức giận bản thân, cũng tức giận cô vì đã ảnh hưởng tới anh ta quá nhiều

“Bạn học Phác cứ tới đây.”

Chỉ sợ anh ta không cản được thế công của cô thôi. Bây giờ mới là món khai vị mà đã luống cuống như vậy, làm cô cảm thấy anh ta cũng không mạnh mẽ như trong cốt truyện của Cửu Thiên Tuế, không thú vị lắm.

“Cậu……” Anh ta nghẹn lời.

Tô Mộc cầm sách đi ra ngoài, bóng dáng tự tin, kiêu ngạo ấy biến mất ở trong tầm mắt làm sắc mặt anh ta trở nên âm trầm, đấm mạnh xuống bàn.

“Rầm ——” Tiếng động lớn vang lên trong phòng học, sau đó yên lặng cùng với sự tức giận của anh ta.

Ngay sau đó, Phác Tiêu nghe điện thoại, sự tức giận vừa cố nén xuống lại không nhịn được mà bùng lên.

“Bạch, Cập!”

Cậu ta lại dám đào người đi!!!

-

Lúc Bạch Mạn Tinh nhận được tin, cô ta lập tức liên lạc với Phong Dĩ với vẻ mặt không thể tin của mình.

Phong Dĩ trả lời rằng anh ấy thật sự đi ăn máng khác, bởi vì khoa học kĩ thuật Ngôi Sao càng có giá trị với anh ấy hơn.

Làm Bạch Mạn Tinh tức giận đập nát di động!

Bạch Cập! Tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!

Được đăng tại webtruyen


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.