Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Dựa vào bên cạnh sói mẹ, cùng đám sói con chơi đùa, tru tiếng sói, ăn thịt sống...
Từng cảnh từng cảnh, người bên dưới có đồng tình, nhưng càng nhiều hơn, là cười nhạo.
Mà tiến sĩ Triệu hoàn toàn không biết gì đang nói về nghiên cứu học thuật của mình, châm chọc cỡ nào...
"Video dưới đây là một số tập hợp các bộ sưu tập học thuật của chúng tôi." Tiến sĩ Triệu nói xong, màn hình phía sau bắt đầu phát video.
Mà âm thanh phát ra từ video lại làm cho tiến sĩ Triệu nghi hoặc xoay người...
Đây không phải là tài liệu ông chuẩn bị!!!
Trên video phát ra, là đoàn đội của mình và ông ta đang chỉ dẫn Mạnh Tịch đi lại, mặc quần áo còn có video ăn uống...
Tiến sĩ Triệu gọi người dẫn chương trình, nhưng từng trận tiếng thảo luận bên dưới nhấn chìm giọng nói của ông, ông đến bên dưới sân khấu tìm người, người dẫn chương trình nghe xong lời kể của ông, sai người đến hậu trường nhắc nhở ngừng phát sóng.
"Đây là bị người săn gϊếŧ, nhìn vết thương này, đã cắt đứt chân, làm cho chúng nó không cách nào nhúc nhích, cắt động mạch, chảy máu đến chết, còn có đồng tử, trước khi chết hẳn là..."
Một cảnh máu chảy đầm đìa trên màn ảnh...
Không biết ai nói một tiếng: "Mạnh Tịch ở đó."
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Tô Mộc, cô lẳng lặng ngồi ở chỗ đó cúi đầu nhìn điện thoại di động, tách biệt với không gian ồn ào này.
"Tại sao cô ta không có một chút cảm giác nào, máu lạnh như vậy sao?"
...
Tô Mộc ở trong ánh mắt mọi người, chậm rãi cất điện thoại, đứng dậy.
Ánh mắt không sợ mọi người khác thường, không sợ trào phúng khó có thể lọt vào tai, mặt hướng về phía tiến sĩ Triệu ở xa, cúi đầu chào dưới con ngươi tự trách áy náy của tiến sĩ Triệu.
Thản nhiên nói: "Cảm ơn ngài dạy dỗ."
Tiến sĩ Triệu muốn nói cái gì, nhưng cảm thấy nói cái gì cũng vô lực vãn hồi, nhưng nhìn thấy tình huống của cô hôm nay, ông cũng yên tâm.
Đứa nhỏ này, rất tốt.
Tô Mộc xoay người, cao ngạo rời khỏi.
Bóng lưng lãnh ngạo kia, nói cho bọn họ biết.
Quá khứ và tương lai của cô ấy, họ không có quyền hỏi.
Khi Thiên Qua tìm thấy Tô Mộc, cô đang đeo tai nghe ngồi bên cạnh một cánh đồng hoa, chăm chú nghe điều gì đó.
Ấp ủ rất nhiều lời an ủi tiến lên.
Tháo tai nghe ra và hỏi: "Thầy Thiên Qua, mua tin tức không?"
Thiên Qua: "..."
Dự định đi đến an ủi cô.
Thiên Qua thở phào nhẹ nhõm, trong mắt cô chỉ có tiền, đôi khi như vậy cũng rất tốt.
"Tin tức gì?"
Ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay đeo một bên tai nghe mà cô đã tháo ra.
Nhưng trong tai nghe âm thanh gì cũng không có, Thiên Qua lúc này mới biết, là cô ấn nút tạm dừng.
Lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cô.
Tô Mộc nhìn tin nhắn chuyển tiền hiện thị trên điện thoại, mở cái thứ thu thập được, bắt đầu phát.
"Ưm ư ư a a." Âm thanh lọt vào tai.
Thiên Qua ngây ngốc.
Lập tức cười nói: "Bạn học Mạnh Tịch..."
"Thầy giáo, xin hãy im lặng." Tô Mộc cắt ngang lời anh, quả nhiên kế tiếp liền nghe được trọng điểm trong đối thoại.
Thiên Qua yên lặng lắng nghe, nhưng...
Thật sự dày vò, trong âm thanh kiều diễm mang theo tin tức, ngồi bên cạnh còn là cô gái mình thích...
Thật sự không phải là chua xót bình thường.
Sau khi nghe xong, Tô Mộc bình tĩnh tự nhiên thu hồi điện thoại di động, còn tri kỷ gửi cho anh một bản.
"Mạnh Tịch, lần này em gặp ở đâu?" Thiên Qua nhìn ánh mắt cô có chút nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô dưới ánh đèn mờ nhạt được mạ một tầng ấm áp, chọc cho trái tim anh tê dại một trận.
"Người khác ghi lại." Tần Kiêu gửi đến, không chỉ gửi ghi âm, còn liên tục mắng cô một tràng dài.
Nói rằng cô cố ý lừa dối hắn ta? Tô Mộc nhớ rõ là chính hắn muốn tới gặp cô nha.
Còn nói cô bảo hắn ghi âm cái loại này, lương tâm sẽ không đau sao? Tô Mộc chỉ là tùy tiện, không nghĩ tới thật sự có người, đó là trùng hợp, tin không?
☆☆☆☆☆
28/08/2022