Editor: Tieen
Trong lòng Thiên Qua hơi ngứa, giống như có thứ đó gì đang lan tràn, tê tê dại dại.
Tô Mộc rất nhanh đã làm xong mấy câu Thiên Qua nhất thời ra đề.
Thiên Qua nhìn chữ viết vững vàng thành thục của cô, không phải một sớm một chiều có thể viết ra được.
Bài kiểm tra nhỏ kết thúc, còn kém vài phút nữa hết tiết, Thiên Qua cho học sinh tan học trước.
Thiên Qua chuyển tiền cho Tô Mộc, nhận được ghi âm.
Chỉ là...
Trong đoạn ghi âm của Tô Mộc, cuộc đối thoại lúc ấy giữa cô và người đàn ông kia cũng được ghi lại.
Thiên Qua nghe xong, cau mày, ngay sau đó bất đắc dĩ cười.
Anh vẫn luôn tìm kiếm manh mối, trong lúc vô tình đụng phải cô hai lần, trùng hợp này thật đúng là xinh đẹp.
"Bạn học Mạnh Tịch, gần đây phải chú ý an toàn." Người nọ đang nói chuyện điện thoại đụng phải Tô Mộc, nếu không phải phía sau cô còn một cái Mạnh gia và Mạnh Nghiêu, người nọ tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cô.
"..." Rõ ràng là lời nói quan tâm, vì sao ra từ miệng cô, ngược lại càng như đang cười nhạo?
"Cám ơn bạn học Mạnh Tịch quan tâm, sau này nếu còn gặp phải chuyện như vậy, hãy nghĩ đến tôi đầu tiên." Thiên Qua nói.
"Hy vọng còn cơ hội giao dịch cùng thầy Thiên Qua."
"Bạn học Mạnh Tịch, vì bảo vệ em an toàn, tôi đưa em về nhà."
"Thầy tương đối nguy hiểm."
Thiên Qua: "..."
Anh đây là bị ghét bỏ thêm trào phúng sao?
Tô Mộc bước ra cửa, không nhìn thấy bóng dáng Tang Hạ đâu.
Mới thấy tin nhắn Tang Hạ gửi cho cô, cô ấy nói mình ra ngoài đi dạo với bạn một chút, nói cô một mình về trước.
Tô Mộc chuẩn bị bắt xe trở về.
Kết quả bi kịch chính là cô không biết Trường học Thanh Việt bên này không cho phép xe taxi lại đây, cô chỉ cho là giờ cao điểm xe không nhận khách.
"Mạnh Tịch tiểu thư, dự báo thời tiết nói chút nữa trời sẽ mưa, cô mau lên xe, cũng không thể bị ướt."
Tài xế từ cửa sổ dò hỏi Tô Mộc.
"Chú Vương, chú cứ về trước." Tô Mộc nói xong, sau đó quay trở lại.
Mạnh Doanh dụng tâm lương khổ như vậy, cô không quay đầu lại nhìn xem, thế chẳng phải là không cho người ta mặt mũi.
Bên kia tài xế chỉ có thể thở dài, muốn gọi lão La lại đây đón Mạnh Tịch tiểu thư, hắn đưa Mạnh Doanh tiểu thư trở về trước.
Ánh mắt Mạnh Doanh nặng nề, nhìn theo hướng Tô Mộc đi.
Mạnh Tịch, nhìn cho kỹ lễ vật tôi tặng cô...
【 Ký chủ, cô lo lắng cho nữ chính như vậy làm gì? Đó là việc của nam chính. 】
【 Trường học... Ký chủ làm sao biết nam chính đã trở lại? 】 Cửu Thiên Tuế kinh ngạc.
Mạnh Nghiêu trở về, không có nói cho ký chủ, vốn dĩ muốn tạo cho ký chủ một bất ngờ, vào trường học chờ người, kết quả lại bỏ lỡ.
Nhưng Mạnh Nghiêu chưa nói, nó cũng không nhắc nhở ký chủ, ký chủ làm sao mà biết được?
Nó... Ặc, đúng rồi, là lời nó nói nhắc nhở ký chủ.
Cái miệng tài lanh này, nói cái gì mà nói, còn cho ký chủ một tin tức.
【 Ký chủ, sao cô lo lắng cho nữ chính thế?】 Nữ chính không phải đối tượng nhiệm vụ của thế giới này, dựa theo tính cách của ký chủ, lại có tâm nhàn rỗi đi để ý đến nữ chính ư.
"Mi có thể lý giải là vì hào quang nữ chính." Tô Mộc trả lời, đang đi thì dừng bước quay lại.
Nếu nam chính ở chỗ này, cô cũng không cần phải làm gì, chậm rãi đi bộ về nhà.
【 Vậy sao ký chủ lại không đi nữa? Không phải nói muốn nhìn thứ Mạnh Doanh chuẩn bị khiến cho cô phát điên sao? 】
"Xấu không nỡ nhìn." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Dùng Tang Hạ dẫn dắt cô qua, lại muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô phát điên lên.
Mạnh Doanh nghĩ khá tốt, nhưng Tô Mộc không có hứng thú.
Đối với lời ký chủ nói, nó một chút cũng không tin đâu?
Vừa mới còn nói không quay đầu lại nhìn không phải không cho người ta mặt mũi sao, hiện tại thì nói xấu không nỡ nhìn.
☆☆☆☆☆
21/08/2022