Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 270: Trêu chọc tận thế (56)




Editor: Tieen
"Tư Khế tiên sinh, hãy trở về hiện thực từ trí tưởng tượng của mình đi."
Tự cho bản thân là bạn trai trên danh nghĩa, hiện giờ còn ăn dấm, hắn có bao nhiêu nhàm chán.
"Tô Mộc tiểu thư, có phải em chiếu cố Chu Tử Nghiên quá mức hay không?"
Lúc ở thôn trang kia, tuy rằng Tô Mộc lấy cớ đi tìm Husky, nhưng cô vẫn luôn dùng tinh thần lực điều tra tình huống của Chu Tử Nghiên, hơn nữa khi Chu Tử Nghiên bị nhốt lại, thật ra cô đang ở một góc trong thôn, hành động của Trì Vũ đối với Chu Tử Nghiên, đều trong tầm khống chế của cô.
Trì Vũ xuống tay với Chu Tử Nghiên, đám người Lục Sâm kịp thời xuất hiện, khiến Trì Vũ không kịp động tay động chân thêm, sau đó Trì Vũ đem Chu Tử Nghiên bỏ vào không gian...
Tất cả những điều này dường như cô đều đoán chắc, cô kiểm soát được cả tính cách Trì Vũ và thời cơ... Chuẩn xác đến đáng sợ.


Chỉ là Tô Mộc chiếu cố Chu Tử Nghiên như vậy, Tư Khế nhân cách thứ ba, rất rất rất ghen!
"Cũng được."
Chu Tử Nghiên = tích phân = tiền
Cô yêu nhất.
Tô Mộc vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt Tư Khế biến đổi, một khuôn mặt tuấn tú không hề không khoẻ lập tức suy sụp.
"Mộc Mộc, chừng nào em mới thích anh?"
Nhân cách thứ ba đột nhiên xuất hiện, làm khóe mắt Tô Mộc khẽ giật.
"Sẽ không." Sẽ không thích hắn.
Tư Khế nhân cách thứ ba không chịu từ bỏ: "Mộc Mộc, em thích những đồ vật này không, nơi này của anh có rất nhiều rất nhiều, đều cho em, em thích anh từng chút có được không?"
Từ không gian hắn lấy ra tất cả tinh hạch mà suốt đường đi Tô Mộc cho hắn làm thù lao, còn có một ít ngọc quý hiếm trước mạt thế.
Tuy rằng sau mạt thế đều không đáng một đồng, nhưng Tô Mộc nhìn thấy chúng, đáy mắt sáng ngời, theo bản năng muốn gật đầu.


Vẫn là sự tự chủ mạnh mẽ lôi kéo lý trí cô trở về.
"Tư Khế tiên sinh..."
"Gọi là Khế Khế, Mộc Mộc em gọi anh là Khế Khế đi, tất cả thứ này đều cho em." Tư Khế đem đồ vật đẩy đến trước mặt Tô Mộc, đảo mắt liền thay đổi yêu cầu của mình.
Tô Mộc: "..."
Để cô suy nghĩ lại cái.
【 Ký chủ, cô có nghe qua câu này chưa? 】
Cửu Thiên Tuế chỉ là khó chịu, đối tượng chi nhánh này còn cao cấp hơn nó, hay là nhân cách thứ ba ngu ngốc!
"Không có." Tô Mộc gọn gàng dứt khoát trả lời Cửu Thiên Tuế.
Còn chưa xuất khẩu, Cửu Thiên Tuế đã mạnh mẽ bị nghẹn lại.
"Mộc Mộc, còn có cái này, cái này cũng cho em hết, đây là toàn bộ gia sản của anh."
Thẻ ngân hàng mà hắn lấy ra rõ ràng không có tác dụng ở mạt thế, nhưng đối với Tô Mộc thì...
Mấy thứ này, cực kỳ đáng yêu.
Cảm giác được kích động nho nhỏ hiếm thấy của Tô Mộc, Cửu Thiên Tuế lời lẽ chính đáng nói.


【 Ký chủ, làm người phải có cốt khí, vật ngoài thân, sinh không mang đến chết không mang đi, không bằng chăm chỉ kiếm tích phân còn đáng tin cậy hơn. 】
Tô Mộc nhìn mấy thứ này, rối rắm, nhíu mày.
Hai chữ, đổi nhiêu đấy, thật đáng giá.
Chẳng qua là, gọi tên ớn lạnh như vậy, cô phải làm công tác chuẩn bị.
Tư Khế chân thành nhìn cô, phát hiện cô đang rối rắm, lại từ trong không gian cầm ra một cái vòng tay noãn ngọc.
"Mộc Mộc, cái này rất quý hiếm, anh nghe đại ca nói, đây là một không gian chứa vật có thể chứa cả một cái sân bóng lớn, Mộc Mộc, em thích không?"
Tư Khế nhân cách thứ ba đã tự động định nghĩa, đem mình so sánh thành mấy thứ này, Tô Mộc thích mấy thứ này, chính là thích hắn.
Tô Mộc càng thêm cau mày.
"Thích." Miệng Tô Mộc so với lý trí đã đi trước một bước đáp lại.
Mấy thứ này, đều uy hϊếp cô, làm sao cô có thể kiềm lòng nổi.
Dùng hai chữ đổi lấy đồ vật, đối với cô, đảm bảo có lời.
Thế sao cô lại không thực hiện cuộc mua bán này.
☆☆☆☆☆
27/07/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.