Editor: Tieen
Tô Mộc khiến cô bị bại lộ, Trì Vũ cô cũng không phải yếu đuối dễ khi dễ.
"Dị năng hệ tinh thần sao có thể sai sử nhiều tang thi như vậy, rõ ràng cô chính là tang thi cao cấp!"
Cô ta kiên định chất vấn.
"Ừ." Tô Mộc từ từ giơ loa lên nói, "Tôi là tang thi, thì như thế nào."
Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Không sợ hãi bất cứ kẻ nào biết được.
Cô chưa từng nói mình là nhân loại, đâu có nghĩa cô không dám thừa nhận?
Cô thẳng thắn trả lời như vậy, giống như chê cười Trì Vũ.
Trì Vũ tức giận không nhẹ.
Tô Mộc bế Chu Tử Nghiên từ miệng Husky lên, đặt trên ghế sau xe.
"Tô Mộc tiểu thư anh hùng cứu mỹ nhân, bạn trai này không có đất dụng võ, thật là khổ sở." Tư Khế thong thả ung dung cất cuốn sách trên tay, cầm một tờ khăn giấy ướt ra, đưa cho Tô Mộc.
Tư Khế cười: "Là bạn trai, bạn gái nói tất nhiên phải nghe theo."
"Tiền thuốc men." Tô Mộc từ túi áo móc ra một viên tinh hạch tang thi.
Tư Khế nhìn tinh hạch cô đưa qua, mỉm cười dùng khăn giấy lau nó, sau đó ném vào không gian.
"Gâu gâu gâu..." Husky đứng ở cửa sổ gào thét.
Thú hai chân, đó đều là tinh hạch do bổn Husky đào ra, sao cô có thể sử dụng tinh hạch của bổn Husky lấy lòng khác thế hả!?
"Lần sau đào nhiều thêm chút." Tô Mộc trả lời Husky.
Husky: !?
"Gâu gâu gâu, gâu gâu..." Loại cu li này, bổn Husky không làm, bổn Husky chính là Husky của cô, cô nhẫn tâm sai sử bổn Husky như vậy sao? Lương tâm cô không đau sao?
"Năm tang thi bên kia sẽ giúp mi." Tô Mộc đưa cho Husky khoai tây chiên vị thịt nướng BBQ đặt ở trước xe.
"Tô Mộc tiểu thư, những tang thi này..." Mặc dù biết cô là tang thi, hay là tang thi vương, nhưng Lục Sâm ngoại trừ khϊếp sợ, cũng không có cảm xúc khác.
Hắn còn phải vào thành phố thu thập vật tư.
"Đồ vật trong thành phố Y, đều ở chỗ tôi, nếu Lục Sâm tiên sinh muốn, có thể lấy tinh hạch tang thi, tinh hạch động vật biến dị, hoặc là..." Tô Mộc nhìn vị trí đầu hắn, phía dưới không cần nói cũng biết.
Lục Sâm: "..."
"Tô Mộc tiểu thư, cô lấy vật tư đó có mục đích gì?"
Cô là một tang thi vương, ăn 'đồ ăn'... Tuy rằng thật đau lòng, nhưng 'đồ ăn' đó chính là nhân loại, hiện giờ cô còn chiếm đồ ăn của nhân loại, rốt cuộc muốn làm gì?
"Buôn bán."
Chắc không phải ý mà hắn hiểu... Chứ.
Tô Mộc cầm loa, nhàn nhạt nói: "Muốn đồ ăn, nước, hoặc là đồ dùng sinh hoạt con người, có thể dùng tinh hạch đến mua sắm."
Ngay sau đó, cô đảo mắt qua một mảnh tang thi đen nghìn nghịt, môi khẽ mở: "Giải tán."
Nhóm tang thi vây quanh nhân loại như hổ rình mồi, dù không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn rất nghe lời sôi nổi tản ra.
Lục Sâm thương lượng với Tô Mộc không có kết quả, vẫn thử mang một đội người vào thành phố Y, phát hiện quả nhiên giống như lời Tô Mộc, chỉ cần dính dáng đến đồ ăn, tất cả đều không có...
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tiếp tục lên đường, đi về hướng căn cứ trung tâm, trên đường sẽ đi qua rất nhiều thành thị, tin rằng sẽ có đồ ăn.
Trì Vũ tìm Lục Sâm giải thích, cô ta nói là muốn cứu Chu Tử Nghiên, cho nên lúc ấy mới nói dối, cô ta muốn sau khi cứu được Chu Tử Nghiên mới thẳng thắn nói ra, nhưng trên đường đụng phải Tô Mộc, có vẻ là người xấu.
Cô ta vẫn luôn nhấn mạnh mình muốn cứu Chu Tử Nghiên, cô ta và Chu Tử Nghiên cảm tình tốt như vậy, muốn Lục Sâm tin tưởng mình không hại Chu Tử Nghiên.
Hơn nữa hoàn toàn lãng tránh giải thích không gian cô ta vì sao có thể chứa người.
Lục Sâm không ngốc, tuy rằng không biết Chu Tử Nghiên vì sao bị thương còn bị Trì Vũ giấu đi, nhưng Trì Vũ có ý muốn cứu Chu Tử Nghiên sao?
Cũng không...
Đối với sự thật, chỉ có thể chờ sau khi Chu Tử Nghiên tỉnh lại mới biết được chân tướng, mà Trì Vũ...
Rất nhiều đồ vật hữu dụng của mình đều đặt trong không gian cô ta, cần nghĩ cách đem dời tất cả đồ vật ra.
☆☆☆☆☆
24/07/2022