Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 261: Trêu chọc tận thế (47)




Editor: Tieen
Husky ngạo kiều ngẩng đầu.
Bổn Husky quả thật rất sáng suốt.
Tô Mộc ném một lon cá hộp qua, Husky tung ta tung tăng ngậm đi đến bên cạnh.
Khi Husky ở viện nghiên cứu, đã nhìn thấy Trì Vũ sử dụng vòng cổ không gian, sau khi trở về nó nói cho Tô Mộc nghe, Tô Mộc truyền đạt lại cho Chu Tử Nghiên, sau đó mới có một màn như trên.
Cá hộp này xem như Tô Mộc khen thưởng cho Husky, khen thưởng công thần nó.
Chu Tử Nghiên vẫn cố tìm lý do cho Trì Vũ, cho dù lý do đó không đủ thuyết phục bản thân.
"Ầm ầm ầm..." Tiếng đập cửa vang lên, là Lục Sâm.
Lục Sâm tổn thất rất nhiều thủ hạ trông có vẻ hơi suy sút, báo cho đám người Tô Mộc rằng mưa đã ngừng, nên bọn họ phải rời khỏi nơi này, đi về phía thành phố Y, sau đó trở lại căn cứ trung tâm, hơn nữa còn hỏi bọn cô có muốn cùng đi đến căn cứ trung tâm hay không.


Tô Mộc gật đầu đồng ý khiến Lục Sâm hết sức kinh ngạc, ngày hôm sau trước khi rời khỏi, hắn phái người gọi bọn cô cùng nhau đi.
Tô Mộc vẫn lái chiếc xe việt dã Jeep như cũ, nhưng...
Sau xe Tô Mộc có một con Husky và năm con tang thi đi theo, làm cho đoàn người Lục Sâm vô cùng kinh ngạc.
Nhưng biết Tô Mộc là dị năng hệ tinh thần, bọn họ cũng chỉ coi năm con tang thi kia là do Tô Mộc dùng tinh thần lực khống chế.
Chẳng qua, những lúc nghỉ ngơi trên đường đi, năm con tang thi chủ động nhóm lửa nấu cơm, cảnh tượng quỷ dị này... Khiến người ta khó thích ứng nổi.
Tinh thần của Chu Tử Nghiên vẫn luôn uể oải, cũng không luyện tập dị năng.
Lúc nghỉ ngơi sẽ nằm trên người Husky mềm như bông mà ngủ, Husky hừ hừ hai tiếng, không có một chân đá văng cô ấy.
Giữa đường có đi qua một cái trấn nhỏ.


Có một cô gái đang dắt một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi mừng rỡ vẫy tay, cô gái nói họ là người sống sót, trong thôn còn có một vài người, hy vọng bọn họ có thể đưa các cô đến căn cứ an toàn, nếu không các cô ấy đều phải chết ở chỗ này.
Nhìn hai người, còn có cụ già đang dựa vào hàng rào gỗ ở cửa thôn cách đó không xa, Lục Sâm có chút hoài nghi.
"Lục đại ca, nhìn các cô ấy thật đáng thương, chúng ta đưa bọn họ đến căn cứ gần nhất đi." Trì Vũ nói.
Lục Sâm gật đầu, để lại mấy người ở ngoài thôn tiếp ứng, những người còn lại đi vào thôn tử giúp đỡ đưa người ra.
Tô Mộc nhìn cô gái kia, cũng không nói gì thêm, lái xe đi theo phía sau Lục Sâm vào thôn, nhưng trước khi vào thôn, để cho Husky tự mình dắt theo mấy con tang thi đi chơi.
Lục Sâm dẫn theo bảy tám người tiến vào một chiếc xe, Trì Vũ bên kia vẫn luôn cùng mấy người thường ngồi trên một chiếc xe, còn đám người Tô Mộc tự mình lái xe vào thôn.


Trong thôn đứng bên ngoài sân đều là người già yếu, nhìn ba chiếc xe, đôi mắt sáng rực lên.
Cô gái dắt đứa trẻ đưa bọn họ đến giữa thôn thì dừng lại.
"Các vị đại ca vất vả rồi, hãy ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi đi gọi người triệu tập người sống sót trong thôn lại đây." Tướng mạo cô gái hết sức thành thật, cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, dù mặt mũi lấm lem cũng không giấu đi thiện ý của cô gái.
"Tôi sẽ gọi người mang nước lên cho các vị đại ca uống." Cô gái nói về cái giếng trong thôn này cho bọn họ nghe, tuy rằng mạt thế đến, nhưng cái giếng này cũng không khô cạn, cho nên người trong thôn bọn họ mới có thể sống sót đến tận bây giờ.
Sau khi chờ đợi vài phút, cô gái nói chuyện không ngừng, mọi người bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhưng nhìn thấy thanh niên trông thật thà chất phác đang mang một thùng gỗ lại đây.
Đứa trẻ nắm tay cô gái nhìn thấy nước, nũng nịu nói: "Chị ơi, em khát."
Cô gái mỉm cười, lắc đầu: "Ngoan, để cho mấy vị đại ca tỷ tỷ uống trước, lát nữa bọn họ sẽ đưa chúng ta đến nơi an toàn."
☆☆☆☆☆
17/07/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.