Editor: Cecily 🍊🍊🍊
Beta: Tieen
Tô Mộc cũng không có đi xa, sau khi Chu Tử Nghiên đi, cô liền theo làn mưa mà bước chậm từng bước.
Tư Khế vẫn đi theo phía sau, nhìn cô đi dạo dưới mưa.
"Phải che ô cho Mộc Mộc, Mộc Mộc dính nước mưa sẽ bị cảm." Nhân cách thứ ba hiện ra, cầm ô chạy về phía Tô Mộc.
Bước chân vừa mới gia tăng tốc độ được vài bước, lại trở nên chậm lại.
"Ai muốn quản sự sống chết của nữ nhân kia."
"Anh là người xấu mau tránh ra, Mộc Mộc không thể dính mưa được."
"Tam nhi, cô ấy đang hấp thụ năng lượng trong nước mưa, ngoan, không được gây phiền phức cho cô ấy."
"Là như vậy thật sao?"
"Ừm."
"Đồ ngu ngốc."
...
Tô Mộc đúng là đang hấp thu năng lượng, chỉ là hiện tại nguyên tố vi lượng trong nước mưa đã không còn tác dụng quá lớn đối với cô.
Đứng ở trước cửa của một viện nghiên cứu, kiến trúc ở đây rất kiên cố, dù cho mạt thế có tàn phá, nó vẫn hoàn hảo như cũ.
Lục Sâm dẫn người tiến vào, muốn thu thập một ít dụng cụ trong viện nghiên cứu này.
Căn cứ theo cốt truyện, Trì Vũ đem toàn dụng cụ của viện nghiên cứu thu vào không gian của mình, bước đầu chuẩn bị cho việc thành lập viện nghiên cứu trong thành phố ngầm.
"Mộc Mộc, bên trong đó có rất nhiều thứ nguy hiểm." Tư Khế nhìn thấy Tô Mộc đang mở khóa điện tử của phòng nghiên cứu vội vàng nhắc nhở.
Hiện tại là nhân cách thứ ba đang khống chế thân thể.
"Ừm." Tô Mộc nhàn nhạt đáp lại.
Trước đó, bên trong viện nghiên cứu có nhiều thứ được nghiên cứu, mạt thế đến tất cả đều bị biến dị, chúng nó vẫn luôn bị nhốt tại viện nghiên cứu.
Tư Khế nhìn cô đi vào, không chút do dự bước chân đi theo.
"Răng rắc ——" Cửa được mở ra, tiếng bước chân của hai người đặc biệt rõ ràng ở nơi yên tĩnh này.
Bỗng có một tiếng động, hình như là tiếng bước chân truyền tới.
"Ầm ầm ầm..." Bốn phương tám hướng truyền tới một âm thanh vô cùng náo loạn.
Không phải tang thi!
Tô Mộc sử dụng tinh thần lực cảm nhận được xung quanh đã bị chúng nó bao vây, số lượng vô cùng lớn và chi chít.
Đây là quái vật của viện nghiên cứu kết hợp cùng với virus của mạt thế, thế nên tinh thần lực của Tô Mộc cũng không có ích mấy đối với chúng nó.
Cửa vừa đóng lại, tiếng của những con quái vật ở bên ngoài liền lan vào trong.
Bên ngoài cửa, một bầy gián lớn nhỏ bằng nắm tay, đen nhánh, rậm rạp một mảng, chúng theo khe hở bay vào chỗ Tô Mộc và Tư Khế vừa đứng.
Âm thanh đó khiến da đầu người ta ngứa ngáy.
Tô Mộc và Tư Khế đều thở nhẹ, chúng nó số lượng quá nhiều, xử lý tốn rất nhiều thời gian, nên cô và hắn cũng không trêu chọc chúng.
Tô Mộc dựa lưng vào cửa, mà Tư Khế và cô mặt đối mặt, áp sát nhau, hơi thở đan xen vào nhau.
Bàn tay Tư Khế truyền xúc cảm đến cánh tay cô, còn phía trước mặt, hắn có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ trên khuôn mặt tinh tế trắng nõn của cô.
Hai người vẫn không nhúc nhích, Tô Mộc ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vẫn là một đôi mắt thanh triệt như cũ, đáy mắt tràn đầy vui vẻ... Còn có ảnh ngược của cô.
Rất lâu rồi cô không thấy một đôi mắt như vậy, trái tim Tô Mộc hơi ngứa ngáy.
Hai tròng mắt giống như viên đá quý, không nhiễm một tí bụi trần, làm cô muốn móc ra.
"Mộc Mộc anh có thể hôn em không?" Tư Khế nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn đầy cẩn thận, mang theo sự mong chờ vô tận.
"Không thể." Tô Mộc nhận thấy lũ gián ngoài cửa đã bay đi, nhàn nhạt nói.
"Tư Khế tiên sinh có thể buông tay tôi ra được chưa?"
"Không thể, Mộc Mộc, anh muốn hôn hôn." Tư Khế chu miệng, làm nũng.
***
Cecily: CẢM ƠN CÁC BẢO BỐI ĐÃ ĐỌC 😽😽😽. Chúc các bảo bối một ngày mới vui vẻ. Một sao của các bạn chính là một phần động lực của chúng tớ cảm ơn các bạn. ❤❤❤❤❤🍊🍊🍊
☆☆☆☆☆
18/06/2022