Editor: Tieen
Trong giờ ăn trưa, Lăng Hạo vừa bước ra từ trận thứ hai thứ.
Lấy điện thoại ra liền gửi tin nhắn cho Tô Mộc: Nhóc con, em ở đâu?
Lăng Hạo: Con nhóc thúi! Còn không mau ra tiếp giá.
Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Chờ ở cửa.
Lăng Hạo vừa thấy, lập tức chạy về phía cửa.
Vào lúc này, Tô Mộc từ chối lời mời cùng ăn trưa của Kinh Mặc, đi về phía cửa.
Từ xa đã nhìn thấy Lăng Hạo lười biếng dựa vào lan can, khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Các cô gái đi ngang qua đều ôm chặt trái tim đang loạn nhịp, không thể không dán mắt vào anh.
Trong những tầng lớp ánh mắt Lăng Hạo lại nhận ra ánh mắt Tô Mộc, chuẩn xác bắt giữ bóng dáng nhỏ bé của cô.
Đồ lười biếng đứng thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn tú còn vương chút ấm áp của ánh mặt trời rực rỡ, làm say mê không ít cô gái.
"Cười, cười kìa, trời ơi, đẹp trai quá."
"Thật ấm áp, ấm tận tâm khảm, sao có thể cười đẹp đến như vậy."
"Rất muốn làm bạn gái anh ấy, giảm thọ mười năm cũng được."
"Đều tránh ra hết, đừng cản trở tôi chụp ảnh, chụp lưu lại liếm màn hình."
...
Tô Mộc đi về phía anh, còn anh thì đứng tại chỗ chờ Tô Mộc, ánh mắt nhìn cô giống như ngân hà lấp lánh, như thể cô chính là toàn bộ thế giới của anh.
Tô Mộc hoàn toàn không dao động đứng cách anh mấy mét, nhàn nhạt nói: "Đi."
"Con nhóc thúi, không thấy được anh đã rất đói, nhìn em giống như nhìn bữa trưa đi dạo sao? Còn không nhanh đưa anh đi ăn cơm." Lăng Hạo mang theo buồn bực, hung ác nói.
Ăn = toàn bộ thế giới.
"Không thấy được." Cô chỉ nhìn thấy anh ở chỗ này khoe khoang, không thấy gì khác.
Lăng Hạo: "..."
Được rồi, em gái chỉ biết chọc anh tức giận.
Không đáng yêu chút nào!
Lăng Hạo nhìn khuôn mặt trắng mịn khiến người ta muốn cắn một miếng, liền quay mắt đi chỗ khác, đúng, một chút cũng không, nhưng, yêu!
Lăng Hạo vòng tay sau đầu đi theo Tô Mộc cách xa nửa mét, miệng vẫn luôn lải nhải.
"Anh ở bên ngoài xếp hàng hơn nửa tiếng, xém chút nữa đã bị phơi khô, vậy em sẽ mất đi một người anh đẹp trai vô địch."
"Kỹ thuật anh giỏi như vậy, mà chiến đội DF không trực tiếp chọn anh, thật là mắt bị mù."
"Nè, con nhóc thúi, em có nhìn anh tham gia tuyển chọn không?"
Tô Mộc: "Nhìn."
"Tính ra em còn có lương tâm, em cảm thấy kỹ thuật của anh thế nào?"
"Bình thường."
Lăng Hạo xù lông.
"Bình thường? Thế nào là bình thường? Em bị mù à, anh đã nghiền nát những người tuyển chọn hôm nay, vậy mà em lại nói anh bình thường!?"
"Anh cho rằng tôi mù sao?" Tô Mộc hơi ngẩng đầu, đôi mắt to trong veo nhìn về phía Lăng Hạo, còn mơ hồ có thể thấy được hình dáng anh trong đó.
"Mù." Môi anh khẽ mở, giọng nói không chịu khống chế từ trong miệng thốt ra.
Lăng Hạo nhìn vào đôi mắt đó, đáy lòng có chút nóng lên, giống như có thứ gì muốn phá kén thoát ra.
Ánh nắng loang lổ dưới tán cây rơi xuống hai người họ, cùng với một cơn gió thổi qua, trên đầu vài chiếc lá cây bay lả tả rơi xuống.
"Tách --" Một nhiếp ảnh gia đi sưu tầm phong cảnh vừa lúc bắt gặp một cảnh này.
Nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này, nhìn hình ảnh chụp được liên tục gật đầu, thật sự hoàn mỹ.
Hai người này không chỉ bề ngoài ăn ảnh, mà ngay cả khí thế cũng giống nhau đều có thể cảm nhận qua ống kính.
"Nhìn cặp đôi đó kìa, yêu nhau quá."
"Nhìn ánh mắt thâm tình mà họ nhìn nhau, trời ơi, chịu không nổi luôn á..."
"Trái tim thiếu nữ của lão phu ~"
"Ai sẽ tới cứu vớt trái tim bị ngược đến vỡ nát của tôi?"
...
Nhiếp ảnh gia nghe cuộc đối thoại của mấy cô gái, khóe môi giật giật.
Thâm tình?
Các cô ấy suy nghĩ nhiều, rõ ràng chính là ánh mắt muốn xé đối phương.
☆☆☆☆☆
16/1/2022