Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 138: Phiên ngoại Thanh Thời




Editor: Tieen
Thanh Thời.
Mệt nhọc một ngày, vì châm cứu cho tiểu thư bệnh tật ốm yếu của tướng quân phủ, nếu không phải hắn thiếu nhân tình tướng quân phủ, hắn quanh năm đều vân du bên ngoài tuyệt đối sẽ không trở lại ngoại ô kinh thành này.
Hắn phân phó những việc cần chú ý, đem ngân châm trên tay cẩn thận thu lại, tự nhiên đưa cho nha hoàn tướng quân phủ đứng bên cạnh.
Nhìn Vân Lâm đỡ Vân Linh đi nghỉ ngơi, hắn quay đầu lại muốn rửa tay, nhìn thấy nha hoàn hỗ trợ hắn vẫn còn đứng nơi đó.
"Ngươi còn có chuyện gì?" Một nha hoàn như nàng không đi theo tiểu thư nhà mình, đứng ngốc ở chỗ hắn làm gì?
"Tiền công." Nha hoàn nhàn nhạt mở miệng.
Công, tiền công!?
Hẳn là mình mệt mỏi rồi, không nghe rõ.
"Vừa rồi thần y sai sử ta cầm hộp, cầm giấy bút, còn có..." Nàng liệt kê từng thứ một, "Tổng cộng là mười lượng bạc."
Hắn đường đường là thần y, sai sử một nha hoàn, còn bị đòi tiền công!?
Kể, chuyện, cười!
Nhưng nha hoàn này lại dùng ngân châm báu vật vô giá của hắn tới uy hiếp hắn!
Hừ, xem hắn trừng phạt nàng, để nàng biết thứ gì nên động, thứ gì không thể động: "Tiểu nha đầu, có phải hiện tại ngươi cảm thấy cả người nhũn ra."
Để nàng nếm thử độc hắn mới nghiên cứu chế tạo ra.
"Có chút." Tiểu nha đầu thần sắc bình tĩnh trả lời, khiến hắn phải hoài nghi mình có phải chưa hạ độc hay không.
Ngay sau đó, nha hoàn này vậy mà, vậy mà cầm nhân sâm ngàn năm của hắn cắn xuống, hắn đau lòng nên chỉ có thể thỏa hiệp, cho nàng ngân lượng.
"Thuốc giải." Nàng hỏi.
Nhìn nàng mềm tựa như bông ngồi trên ghế, hắn cười nhạo, muốn nàng trả lại ngân lượng cho hắn.
Ai ngờ nha hoàn này lại kêu lên phi lễ!!!
Vân Lâm kia võ công cao cường, thính lực tất nhiên vô cùng nhạy bén, vừa nghe thấy lập tức tới đây, hắn chỉ có thể tìm cớ đưa thuốc giải cho nàng, kết quả nàng lại tìm cớ lấy đi một lọ giải độc hoàn của hắn, mà đó còn là mười lượng bạc hắn mới vừa cho nàng!?
Hừ! Thời gian còn rất dài, ở địa bàn của hắn, nhìn xem hắn chơi đùa nàng!?
Nhưng một tháng kế tiếp, lại là ác mộng của hắn, mặc kệ hắn đào hố như thế nào, cuối cùng đều tự mình rớt hố, thật là kỳ quái.
[Truyện chỉ được đăng tải tại watt.pad/tieen2804]
Thân thể Vân Linh tốt lên, các nàng liền rời đi, mà hắn cũng muốn tiếp tục vân du, chỉ là hắn không ra khỏi phạm vi kinh thành, phát hiện có một thế lực đang tìm hắn, chỉ có thể ở nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, dịch dung thành tiên sinh đoán mệnh, lưu lại ở kinh thành.
Vậy mà vẫn bị nha đầu kia phát hiện, đem hắn làm cu li, hiếm khi hố được nha đầu một lần, hắn vô cùng cao hứng, liền ở lại.
Cho rằng bản thân chiếm tiện nghi, nhưng nha đầu này sai sử hắn tới không chừa lối thoát, cho một viên táo ngọt lại đánh một cái tát, hắn còn vui sướng cười ngây ngô.
Đến khi bản thân bị nha đầu này bán đi, căm giận làm việc sau đó rời khỏi kinh thành.
Đột nhiên cảm thấy không bị nha đầu kia tính kế, thật đúng là nhàm chán đến cực điểm, nhưng ngẫm lại nếu hồi kinh phải đối mặt với hoàng đế như hổ rình mồi muốn chiêu hắn làm phò mã, hắn vẫn cảm thấy ở bên ngoài tương đối vui sướng.
Trên đường đi nếu rảnh rỗi liền viết thư cho nha đầu kia, nhưng thương tâm chính là nha đầu nhẫn tâm một lần hồi âm cũng không có, tuy không hồi âm nhưng thật ra hắn lần lượt nhận được ngân lượng của nàng.
Hừ, tính ra nàng còn có lương tâm, cho hắn phí sinh hoạt.
Kỳ thật Thanh Thời không biết, Tô Mộc cho hắn chỉ là phí tình báo mà thôi.
Trong một lần vô tình ở Bắc Lương phát hiện tung tích Thập Thất hoàng tử, hắn theo đó tra ra, mới phát hiện nam tử khủng bố này, toàn bộ Bắc Lương đều bị hắn khống chế, còn có Nam Man, Triệu quốc...
Vô cùng kinh hãi viết thư cho nha đầu thì nhận được hồi âm từ nha đầu, vậy mà nha đầu đã biết, hơn nữa biết được so với hắn còn nhiều hơn, dựa theo nội dung thư, hắn đi làm chút việc.
Tính toán xong xuôi mọi việc sẽ trở lại Long Thần tìm nàng đòi tiền công, nhưng trên đường lại nhận được tin tức từ Vân Linh, nói...
Nàng đã đi...
Chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
-
Một năm sau.
Vùng ngoại ô kinh thành.
"Mỹ nhân, mỹ nhân, chó dữ, chó dữ!" Anh vũ trên tường ồn ào đầy sức sống như cũ.
Trước cửa có một con chó nằm bò uể oải ỉu xìu, đó là Cửu Huyền.
Sau khi Tô Mộc chết, Cửu Huyền cái gì cũng không chịu ăn, rơi vào đường cùng, Vân Linh chỉ có thể đưa nó hơi thở thoi thóp giao cho Thanh Thời.
Thanh Thời cũng thu dưỡng nó, Cửu Huyền mỗi ngày đều nằm ở cửa, dường như đang chờ đợi người nào...
Trong phòng, Thanh Thời cầm ngân sâm có dấu răng, rũ mắt nhẹ giọng nỉ non:
"Nha đầu..."
☆☆☆☆☆
1/1/2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.