Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 85: Đá bay em gái lẳng lơ - Mời thầy giáo ôn nhu uống trà (15)




Editor: Uyên Uyên
Cùng Lê Tử Ngôn ăn cơm xong, Cố Thừa Trạch giúp Lê Tử Ngôn xin nghỉ phép và đưa cậu về nhà. Chiều nay hắn đã nói thẳng, những học sinh này quá bốc đồng nên hắn sợ sẽ sinh ra bất lợi cho Lê Tử Ngôn.
Mà hắn cũng không ở trong nhà Lê Tử Ngôn lâu, để lại thú lượng tử của mình ở nhà Lê Tử Ngôn rồi trở về trường xử lý trận sóng gió lần này.
Cũng nhờ thể chất và tinh thần lực của hắn đều là cấp 3S, nếu không thì hắn thực sự không thể chống đỡ nổi.
Giữ các thú lượng tử đều có những điểm thích và không thích rõ ràng và chúng cũng sẽ thể hiện tình yêu của mình với những người nó thân thiết. Sau khi Cố Thừa Trạch rời đi, Liệt Phong đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn cọ cọ bắp chân cậu, thấp giọng kêu một tiếng rồi nằm sấp trên mặt đất, Bánh Sữa cũng không còn sợ hãi nữa, cùng Túi Sữa nép ở bên cạnh báo đen.
Sau khi Cố Thừa Trạch rời khỏi nhà Lê Tử Ngôn liền trực tiếp chạy đến trường, hơn nữa còn tìm được bạn bè của mình để hỏi thăm về các bài viết liên quan đến Lê Tử Ngôn, cố gắng tìm ra chân tướng của sự việc
Chuyện này hiện tại đã ầm ĩ không nhỏ, bài đăng ẩn danh đăng bài nói Lê Tử Ngôn chiếm được cơ hội của sinh viên y khoa khác đã càng ngày càng rắc rối, không ngừng lên men, không ít học sinh quân sự đều muốn báo cáo nhà trường yêu cầu sa thải Lê Tử Ngôn, hơn nữa còn hy vọng có thể đưa cậu lên Toàn án Liên Tinh, tước bỏ tư cách bác sĩ của cậu.
Nếu đây là một số vấn đề nhỏ trong trường học thì vẫn có thể giải quyết, chỉ là bây giờ có một số người sợ chuyện quá nhỏ, đã quậy đến Tinh Võng luôn rồi, trên Tinh Võng cũng đặt ra một cuộc thảo luận nóng, nói chung là ai có thói quen ăn dưa, hay lướt Internet đều biết.
Cố Thừa Trạch nhìn bài viết bạn bè mới gửi cho hắn, nội dung bên trong không tính là quá khó coi, nhưng từ ngữ thật sự quá ác liệt, xuất thân của Lê Tử Ngôn đúng là không được rõ ràng, nhưng hắn dám khẳng định Lê Tử Ngôn tuyệt đối không phải là người như vậy. Hắn thật sự không cách nào hiểu được, những người bình luận nhục mạ người khác dưới bài đăng này lại được nhận vào học viện quân sự.
"Thầy, hiệu trưởng, các thầy là muốn bao che cho anh ta sao?"
Một bạn học trong đám sinh viên đến phòng hiệu trưởng nộp báo cáo với vẻ mặt phẫn nộ, cứ như người bị chiếm đoạt cơ hội trong truyền thuyết chính là người nhà của cậu ta vậy.
"Hành vi này mà đưa vào trong quân đội đều có thể bị kết án bắn chết, chẳng lẽ chúng ta đường đường là học viện quân sự số 1 mà để chuyện này làm xấu hổ sao?"
"Vậy cậu nghĩ chúng tôi nên làm gì? Sa thải hay đưa đến Tòa án Liên Tinh xét xử. Cậu có bằng chứng nào để chứng minh bài đăng này là đúng không?"
"Tất cả đều đã rõ ràng, được viết chi tiết nên độ tin cậy rất cao."
Cố Thừa Trạch cười lạnh một tiếng, đẩy kính chặn lại sắc bén lạnh lùng trong mắt, sau đó nhìn thẳng mấy học sinh đang đứng trong phòng:
"Độ tin cậy rất cao, tôi thật sự không biết các cậu học đại học như thế nào để nói ra năm chữ này. Chỉ dựa vào những lời một phía của một người không tên, các cậu đã có thể nhận định một người có tội, suy nghĩ này thật đúng là ấu trĩ."
"Thế nhưng, những nghi ngờ được đưa ra trong này đều là thật, anh ta đăng ký vào học viện không phải với tư cách sinh viên y khoa, hơn nữa cũng không thông qua phương thức và quy trình ứng tuyển bình thường, dựa vào cái gì mà làm ở phòng y tế của trường chúng ta."
"Làm sao cậu biết em ấy không thông qua phương thức và quy trình bình thường, ngay cả học sinh vào học viện quân sự cũng có thể thông qua thư tuyển chọn, dựa vào cái gì em ấy lại không thể."
Sinh viên kia bị nói vậy nhất thời cứng học, mở miệng, lại ngậm lại cau mày nhìn người bên cạnh. Người bên cạnh cũng không biết phản bác như thế nào, bài đăng kia thật sự là nói rất rõ ràng, nhưng đúng là cũng không có chứng cứ thuyết phục, ngoại trừ một người giấu tên đứng ra nói chuyện.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
"Nhưng đã có người xác nhận đây là sự thật, cô ấy nói anh trai của cô ấy bị Lê Tử Ngôn chiếm đoạt cơ hội."
Loại người thiểu năng trí tuệ này Cố Thừa Trạch không muốn trả lời, hiệu trưởng ngồi ở một bên quan sát cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa, đưa tay nhéo mũi, giọng điệu đặc biệt nghiêm khắc:
"Tôi tuyên bố một lần nữa, nếu thật sự có hiện tượng này, học viện quân sự nhất định sẽ không tha thứ, nhưng hành động hôm nay của các cậu sẽ mang lại bao nhiêu thương tổn và ảnh hưởng cho bác sĩ Lê, các bạn đã bao giờ nghĩ tới chưa? Tôi biết bây giờ các bạn không tin điều đó, nhưng trường học sẽ cho các bạn một câu trả lời thỏa đáng, nhưng trước khi ngày đó hôm đến, người nào đã thêm dầu vào lửa cho chuyện này trường học sẽ không bỏ qua."
Lời nói của Cố Thừa Trạch khiến bọn họ không thể phản bác, nhưng lời của hiệu trưởng lại khiến bọn họ có chút hoảng hốt. Hiệu trưởng học viện quân sự số 1 đều là Nguyên soái và Tướng quân xuất sắc đã xuất ngũ ở trong quân đội Liên Tinh, vị trước mặt này tất nhiên cũng vậy. Giọng điệu của ông nghiêm khắc, trong ánh mắt lóe ra một tia không vui và thất vọng, còn có lời ông nói ra không chỉ là bảo đảm cho Lê Tử Ngôn mà còn cảnh cáo với bọn họ.
Các sinh viên đều sợ hãi không dám nói gì, cho đến khi Cố Thừa Trạch phất tay bảo bọn họ rời đi, bọn họ mới lo lắng bất an trở về ký túc xá.
Cố Thừa Trạch nhìn cánh cửa đóng chặt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, chuyện bài đăng tôi sẽ điều tra, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết những bình luận trên Tinh Võng."
"Tôi biết, việc này tôi tất nhiên sẽ xử lý, Tiểu Cố cậu cứ yên tâm."
Hiệu trưởng thở dài một hơi, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng đau lòng:
"Chỉ sợ chuyện này không thể để yên được."
Những vị kia mà nhìn thấy tin tức này, chỉ sợ thật sự sẽ bùng nổ.
Từ lời của hiệu trưởng, Cố Thừa Trạch đã có thể nhận ra một chút bối cảnh của Lê Tử Ngôn chắc chắn sẽ không đơn giản, điều này cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Thế lực của mình bên kia đang điều tra nguồn gốc của bài đăng, hơn nữa còn theo dõi xu hướng của Tinh Võng, dù sao bây giờ cũng là một thời đại chú trọng quyền riêng tư, địa chỉ IP đã không còn đơn giản như trước đây, vẫn cần một chút thời gian.
Cố Thừa Trạch còn muốn nói gì đó nhưng trong biển ý thức lại truyền đến một trận dao động, đồng tử hắn co rút, mạnh mẽ đứng lên, nói với hiệu trưởng một tiếng liền vội vàng rời đi.
Cảnh báo trong biển ý thức không ngừng vang lên, Cố Thừa Trạch tăng tốc độ lái phi thuyền theo vị trí mà Liệt Phong gửi cho hắn. Khi hắn đến phát hiện nơi này là một quán bar.
Quán bar này được thiết kế theo thời cổ đại, ánh đèn mờ ảo còn có âm nhạc không ngừng nghỉ, cùng với bóng người lắc lư bên trong, Cố Thừa Trạch vừa mới bước vào liền nhíu mày, tìm kiếm trong đám người, cuối cùng trên quầy bar tìm được bóng người khiến mình lo lắng đến phát run.
"Tử Ngôn, em đang làm gì vậy?"
"Thầy Cố, sao anh lại ở đây?"
Lê Tử Ngôn hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc, trước mặt cậu đặt hai ba ly rượu, sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên là cậu đã uống say:
"Anh đến uống rượu với em sao?"
Lê Tử Ngôn mỉm cười không còn ngại ngùng như trước, mà là một nụ cười lộ ra cả răng khểnh khiến toàn bộ gương mặt đều sinh động thêm ba phần, cậu vẫy vẫy tay, để cho phục vụ pha chế một ly rượu, đặt ở trước mặt Cố Thừa Trạch:
"Thầy Cố, cùng em uống một ly được không?"
Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đến gần, gương mặt và khóe mắt ửng đỏ, hương rượu trộn lẫn với mùi hương hoa trà, còn có bàn tay bạch ngọc như không xương trượt lên trượt xuống ở trên đùi hắn, ánh mắt Cố Thừa Trạch đột nhiên trở nên tăm tối, hầu kết hơi lăn, uống cạn ly rượu trong tay Lê Tử Ngôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.