Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 45: Đánh bại bạch liên hoa - Lăn giường với sinh viên thể thao (19)




Editor: Uyên Uyên
Lê Tử Ngôn ngồi trêи giường, không ngừng mỉm cười, mượn ánh đèn mờ ảo ở đầu giường, xem sách trêи tay, vẻ mặt mềm dịu, nhưng thỉnh thoảng lại chú ý đến tình cảnh trong phòng tắm.
Vừa rồi động tác đứng lên của Hàn Diệc Triết không được tự nhiên, thị lực của Lê Tử Ngôn cũng không kém, tự nhiên thu hết mọi thứ vào đáy mắt.
Thật đúng là tuổi trẻ khí thịnh...
"Ha ha~"
Khẽ cười ra tiếng, âm thanh của Lê Tử Ngôn mang theo ái muội, bả vai tựa vào đầu giường, tư thế này khiến cổ áo rộng rãi hơi tuột xuống, lộ ra nửa bờ vai thon nhỏ.
Lúc Hàn Diệc Triết từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân nằm nghiêng vô cùng mập mờ, hắn chỉ cảm thấy máu trêи dưới cơ thể đều dâng lên hai chỗ, trêи đầu và bộ phân bên dưới, cảm giác khô nóng vốn đã bình phục lúc này lại mãnh liệt.
"Diệc Triết, sao không sấy khô tóc?"
"A? Em, em không quen, không sao, tóc em cũng ngắn, một lát sẽ khô thôi."
Đôi mắt Hàn Diệc Triết không dám nhìn lên người Lê Tử Ngôn, né tránh khắp nơi, ngón tay đều cuộn chặt, sợ đối phương nhìn thấy ánh mắt và sự khác thường trong lòng hắn.
"Để anh giúp em lau."
Lê Tử Ngôn cười cười, từ trêи giường đi xuống, đè bả vai Hàn Diệc Triết, bảo hắn ngồi lên giường, còn mình đứng trước người Hàn Diệc Triết, hai tay cầm khăn che lên đầu Hàn Diệc Triết nhẹ nhàng lau khô.
Tóc nam sinh phần lớn đều là tóc ngắn, như Hàn Diệc Triết là tóc ngắn một tấc, sau khi gội chỉ cần lau vài cái, gió thổi liền tự khô, Hàn Diệc Triết sau khi lên tiểu học không còn được chăm sóc như vậy nữa.
"Anh... Cám ơn anh."
"Cảm ơn anh làm gì? Phải là anh cảm ơn em mới đúng."
Động tác của Lê Tử Ngôn rất nhẹ nhàng, vị trí đứng và chiều cao của cậu trùng hợp khiến Hàn Diệc Triết đối mặt với làn da trần trụi của cậu.
Hàn Diệc Triết hai tay nắm trêи ga giường, ánh mắt khóa chặt trêи xương quai xanh của Lê Tử Ngôn, hầu kết trượt lên xuống, nếu không phải có tiếng nói ôn nhu của Lê Tử Ngôn che giấu, chỉ sợ sẽ bại lộ tâm tình không được bình tĩnh của hắn.
"Anh, được rồi."
Hàn Diệc Triết vừa mở miệng mới biết giọng nói của mình khàn đến cỡ nào, hắn có chút lúng túng nghiêng đầu, tay phải nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, nuốt nước bọt:
"Anh, đã khô rồi, chúng ta đi ngủ đi."
"Ồ, vậy sao? Được rồi."
Lê Tử Ngôn sửng sốt, mỉm cười gật đầu, khăn trong tay đã bị Hàn Diệc Triết lấy đi, cậu chậm rãi trèo lên giường, nằm ở bên phải, nghiêng người nhìn Hàn Diệc Triết vẫn đứng trêи mặt đất.
Hàn Diệc Triết chú ý tới tầm mắt của cậu, cũng từ từ ngồi trêи giường, tắt ánh đèn yếu ớt ở đầu giường.
Hàn Diệc Triết nằm thẳng trêи giường, cả người cứng đờ, không dám động đậy, trong khi Lê Tử Ngôn nằm bên cạnh hắn lại rất thả lỏng thoải mái. Dường như đã mệt mỏi cả ngày khiến cậu rất nhanh đã ngủ thϊế͙p͙ đi, vẫn nằm nghiêng đối mặt với Hàn Diệc Triết, vì giường của Hàn Diệc Triết so với giường ký túc xá lớn hơn, hai người không còn nằm sát thân mật nữa, mà cách nhau một khoảng trống lớn.
Xương quai xanh của Lê Tử Ngôn còn ửng hồng do hơi nước, bởi vì căng thẳng cùng luống cuống mà ngón chân trắng nõn co rúm lại, giọng nói dịu dàng và ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu hắn, tất cả những chuyện vừa rồi khiến Hàn Diệc Triết không thể ngủ được.
Mấy ngày nay đã quen có ôn hương nhuyễn ngọc* ở trong lòng, Hàn Nghị Triết lần đầu tiên có chút ghét bỏ cái giường êm ái của mình tại sao lại quá rộng rãi. Nhắm mắt lại, thở dài một hơi, như thế nào cũng không ngủ được, tựa như đã qua mấy tiếng đồng hồ.
*ôn hương nhuyễn ngọc: thân thể trắng nõn mềm mại
Lần thứ hai mở mắt ra, Hàn Diệc Triết nghiêng người nhìn Lê Tử Ngôn đang đối mặt với hắn nằm cuộn tròn thành một cục, tay trái chống lên giường, cẩn thận nhích người đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong lòng mình.
Mãi đến khi đầu đối phương nhẹ nhàng dán vào ngực mình, tay đặt trêи bả vai mảnh mai của đối phương, Hàn Diệc Triết mới cảm thấy mọi chuyện phải nên như vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Ở tư thế này, chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi hương trêи người Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng hít một hơi, hương thơm xộc vào mũi không phải là mùi trà hoa đặc trưng trêи người Lê Tử Ngôn, mà là mùi bạc hà thuộc về hắn.
Đúng vậy, tối nay hai người dùng chung một loại sữa tắm, trêи người Lê Tử Ngôn hiện tại đã dính đầy mùi hương thuộc về Hàn Diệc Triết, giống như cả người đều bị Hàn Diệc Triết chiếm giữ.
Một loại ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu khó có thể tả và cảm giác thoã mãn tràn đầy trái tim của Hàn Diệc Triết.
Nhiệt hỏa bị áp chế mấy lần lại lần nữa mãnh liệt, Hàn Diệc Triết biết mình nên buông người trong lòng ra, nhưng thế nào cũng không làm được, ngược lại càng dùng sức để đối phương dán sát vào trong lòng mình, mà bộ phận bên dưới cũng không khống chế được, chọc vào đôi chân mềm mại của đối phương.
Biết rõ điều này là không đúng, biết rõ mình bây giờ thừa dịp người ta không tỉnh táo để làm chuyện không đúng đắn, nhưng hắn không khống chế được, ép mình nhắm mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lê Tử Ngôn tựa hồ đối với chuyện này đều không hay không biết, Hàn Diệc Triết vẫn cứ như vậy, mỗi đêm thừa dịp Lê Tử Ngôn ngủ, ôm chặt đối phương vào lòng mình, để cho mình tiếp xúc thân mật với người trong lòng, hắn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy như vậy mới có thể khiến hắn an tâm.
Tình trạng này kéo dài liên tiếp nửa tháng cho đến đêm giao thừa.
"Uống một chút cũng không sao, đều là con trai đã lớn, uống chút rượu thì có làm sao?"
Năm mới ba Hàn rất cao hứng, rót hai ly rượu cho Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sẽ không để cho bọn họ uống nhiều, hai người này, một người học thể thao, một người học khiêu vũ, đối với bọn họ mà nói uống rượu cũng không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa ba Hàn cũng càng ngày càng thích Lê Tử Ngôn, mấy ngày nay ở chung, ông có thể cảm nhận được sự trầm ổn trong cách cư xử của Lê Tử Ngôn, hơn nữa nghĩ đến suy đoán của mẹ Hàn về quan hệ giữa Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết, sự hài lòng trong lòng ông cũng tăng thêm vài phần.
Mẹ Hàn thấy ông nhà cao hứng, cũng không ngăn cản. Một nhà bốn người ngồi trêи bàn tròn, phía trêи bày món ăn cho đêm giao thừa thịnh soạn, bên cạnh Lê Tử Ngô là Hàn Diệc Triết, cậu cũng không biết mình bị làm sao, vành mắt đỏ lên.
Hàn Diệc Triết ở bên cạnh nhìn ra sự khác thường của cậu, liền đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, hai người nhìn nhau cười, không chú ý tới ánh mắt ý vị thâm trường của hai phụ huynh ngồi đối diện.
Đón giao thừa luôn là truyền thống từ xưa đến nay, Lê Tử Ngôn ở cùng với cả nhà cho đến khi tiếng chuông vang lên, trong tiếng hát không thể nào quên tối nay, Lê Tử Ngôn bị Hàn Diệc Triết kéo về phòng.
"Diệc Triết, cám ơn em, đây là cái Tết đầu tiên anh có thể ở chung với nhiều người như vậy, cũng là năm mới khó quên nhất."
Lê Tử Ngôn và Hàn Diệc Triết ngồi đối mặt trêи giường, hai tay cậu chống lên giường, quỳ thẳng dậy, nghiêng người về phía trước, dụi đầu vào cổ Hàn Diệc Triết:
"Diệc Triết, thật sự cảm ơn em, mọi thứ em mang đến cho anh đều là những thứ anh chưa từng tưởng tượng cũng chưa từng trải qua, anh thật sự rất vui, cảm thấy mình thật may mắn khi có thể gặp được em."
"Anh..."
Hàn Diệc Triết bị hành động và lời nói của Lê Tử Ngôn làm cho tâm trí đều rối loạn, cổ họng khô khốc. Chỉ có thể duỗi tay ôm đối phương vào lòng, nửa người trêи của hai người dán sát vào nhau. Tư thế này rất dễ gây mỏi eo của người kia, cũng may Lê Tử Ngôn học khiêu vũ, động tác này không tính là gì.
Da thịt cọ xát, hô hấp quấn quýt, tình cảm đã sớm đâm chồi ngày càng tăng trưởng, Hàn Diệc Triết nhìn ngũ quan Lê Tử Ngôn đang nhắm mắt nằm sấp trêи vai mình, miêu tả mặt mày tinh xảo của cậu, cuối cùng dừng lại trêи môi đối phương.
Không khí càng lúc càng mập mờ, rõ ràng nửa ly rượu không có tác dụng gì, dường như giờ phút này đã phát huy tác dụng, đầu óc bị hơi nóng Hàn Diệc Triết làm cho choáng váng, tứ chi thân thể không chịu sự khống chế của mình.
Tư thế của hai người đổi thành nằm thẳng, pháo hoa ngoài cửa sổ nở rộ đầy bầu trời, hai người trong phòng hừng hực ngọn lửa của tuổi trẻ.
Lê Tử Ngôn bị thả xuống giường, đối diện với Hàn Diệc Triết ở trêи, cả hai đều không nói gì, nhưng tình ý trong mắt cũng đủ khiến lòng người rung động. . TruyenHD
Đôi khi, không cần phải nói nhiều, chỉ cần một hành động và một ánh mắt cũng có thể làm cho đối phương hiểu được tâm ý của nhau.
"Diệc Triết, để anh giúp em, được không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, giống như tiếng gió thì thầm.
Động tác nhẹ nhàng và thái độ ngoan ngoãn khiến Hàn Diệc Triết mất đi lý trí, hắn không kiềm nén nữa, thuận theo ɖu͙ƈ vọng trong lòng mình, để lại một vết nước mập mờ trong lồng ngực và xương quai xanh của Lê Tử Ngôn, ở trong tiếng pháo hoa nằm lên người Lê Tử Ngôn.
"Học trưởng... Anh thích em..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.