Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 241: Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (20)




Editor: Uyên
"Dậy rồi? Anh muốn nằm thêm không?" Lê Tử Ngôn giơ tay vuốt ve mi tâm Hàn Tri Dao nhưng lại bị đối phương bắt lấy tay đặt ở trên miệng khẽ hôn.
"Lại đây cho anh ôm."
Lê Tử Ngôn khẽ cười, ngoài miệng nói không nhưng người lại dựa vào lòng Hàn Tri Dao, ngón tay viết chữ trên ngực Hàn Tri Dao.
"Đang làm gì vậy?"
"Viết tên của em lên người anh để người ta khỏi nhớ thương."
Hàn Tri Dao mỉm cười, không mở mắt mà cúi đầu hôn lên tóc Lê Tử Ngôn một cái, "Muốn viết thì viết lên mặt anh này, để người ta còn thấy được."
"Không biết xấu hổ."
"Anh muốn dỗ vợ vui mà sao lại nói không xấu hổ chứ."
Giọng điệu khá nghiêm túc, tuy nghe giống như là dỗ Lê Tử Ngôn vui vẻ nhưng Lê Tử Ngôn biết Hàn Tri Dao đang nói thật lòng. Hàn Tri Dao thật sự hy vọng mình có thể mang lại đủ cảm giác an toàn cho Lê Tử Ngôn, hắn muốn người khác biết Lê Tử Ngôn là của hắn, hắn cũng là của Lê Tử Ngôn.
"Được rồi, không đùa với anh nữa, khi nào anh về quân bộ?"
"Lát nữa đi, ăn sáng xong thì qua đó, gần đây phương nam không được ổn lắm, e là bên tổng thống sẽ có chuyện."
Lê Tử Ngôn biết bây giờ có không ít thế lực tụ tập thành một nhóm, tổng thống cũng mang theo ý xấu, còn thêm tình hình trong nước không tốt nên vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc.
"Có nguy hiểm đến anh không?"
"Yên tâm, anh đã chuẩn bị trước rồi. Huống chi đám người Tây như hổ rình mồi nên trong nước cũng không dám làm lớn chuyện, bọn họ còn cần anh đi chống lại quân địch nên không thể ra tay với anh."
Tuy những lời này rất tự tin nhưng cũng thấy được thân phận của Hàn Tri Dao không thấp. Lê Tử Ngôn đau lòng nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể ôm chặt eo Hàn Tri Dao.
Hai người nằm trên giường một lúc, Lê Tử Ngôn từ trên giường đứng dậy lấy ra một bộ trường sam. Tối hôm qua Hàn Tri Dao tới vội nên không thay quần áo, mà ở đây cũng không tiện mặc quân phục nên chỉ có thể mặc tạm đồ của Lê Tử Ngôn.
Cũng may lúc trước Lê Tử Ngôn có mua vài bộ sai kích cỡ, chứ không thì không biết Hàn Tri Dao sẽ mặc gì.
Hàn Tri Dao đứng cúi đầu nhìn Lê Tử Ngôn đang gài nút cho mình, gương mặt càng thêm dịu dàng, không kìm chế được cúi đầu hôn lên má Lê Tử Ngôn.
"Buổi chiều đợi anh, anh đến đón em về gặp bà nội."
"Ừm."
Chuyện đã đến nước này rồi tất nhiên cũng không cần giấu nữa, càng sớm nói rõ càng tốt.
Sau khi ăn sáng, Hàn Tri Dao qua quân bộ, Lê Tử Ngôn ngồi trên ghế nhìn lòng bàn tay vừa mới được Hàn Tri Dao hôn, từ từ xuất hiện một nụ cười.
Buổi chiều, Tiểu Thạch Đầu không đi theo mà đến nhà phụ tá Lưu.
Lê Tử Ngôn mặc trường sam màu xanh, tóc tai chải gọn gàng giống như cậu học sinh. Khuôn mặt lạnh lùng càng làm cho người nhìn rung động, nhưng khi ánh mắt nhìn vào Hàn Tri Dao liền biến thành thân mật không hề có khoảng cách, đuôi mắt cũng càng thêm đa tình.
"Đi thôi."
"Ừm."
Lúc hai người về, bà cụ đang uống trà trong sân, thấy hai người liền đặt tách trà xuống, "Về rồi à."
"Bà nội."
"Lão phu nhân."
"Ngài Ngôn, không ngờ tôi lại gặp ngài trong trường hợp thế này."
"Lão phu nhân, ngài gọi tên con được rồi."
Lê Tử Ngôn cúi đầu, giọng nói mềm mỏng nhưng vẫn chứa đầy ngượng ngùng, "Lúc trước là Tử Ngôn sai, hy vọng lão phu nhân không trách."
Lão phu nhân gật đầu, "Tất nhiên rồi, hai đứa ngồi đi."
Hàn Tri Dao kéo Lê Tử Ngôn ngồi đối diện bà cụ, sáng sớm hôm nay bà cụ đã kêu người đưa Tôn Thiến Dĩnh về, lúc này trong dinh thực cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Chuyện của hai đứa bà đều hiểu, bà cũng không có ý ngăn cản nhưng mà dù tình cảm nam nữ cũng có khó khăn, huống chi hai đứa?"
"Nếu đã xác định trong lòng có nhau thì sau này cũng sẽ không hối hận. Nếu chỉ vì sợ hãi mà buông tay thì có khi phải hối hận cả đời." Lê Tử Ngôn nắm tay Hàn Tri Dao kiên định nói.
Nếu như hồi đó thì cậu sẽ không có dũng cảm như vậy nhưng không biết trên đường xuyên nhanh đã xảy ra chuyện gì mà sự rụt rè trong lòng cậu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại là sự kiên định với tình cảm và dũng cảm đối mặt với mọi chuyện.
Bà cụ nhìn Lê Tử Ngôn thật sâu rồi nhìn Hàn Tri Dao bên cạnh mình, gật đầu: "Chuyện của hai đứa bà sẽ không để ý nữa, chỉ hy vọng có thể dài lâu. Thôi, bà đi dạo đây, hai đứa nói chuyện đi."
Nói xong bà cụ liền đứng dậy, lúc quay đầu khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Hàn Tri Dao nhìn bóng lưng bà đã hiểu ý của bà, cười cười dẫn Lê Tử Ngôn lên lầu đóng cửa lại.
"Phụ huynh đã gặp, bà nội cũng gật đầu, khi nào về nhà với anh đây."
"Nếu em không chấp nhận thì anh có cho không?"
Lê Tử Ngôn mỉm cười vuốt ve môi Hàn Tri Dao, "Em hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, em không cần công khai hoành tráng, chỉ cần biết anh là của em là đủ rồi."
Lê Tử Ngôn nói đúng, bây giờ không phải thời điểm tốt để công bố quan hệ giữa hai người, thân phận của Hàn Tri Dao đang ở dầu sôi lửa bỏng, nếu bị người ta bắt được điểm yếu thì sẽ gây bất lợi cho Lê Tử Ngôn.
"Anh mãi mãi là của em."
Hàn Tri Dao ôm Lê Tử Ngôn cằm đặt lên vai cậu, "Đúng rồi, hôm nay phụ tá Lưu có nói là muốn đưa Tiểu Thạch Đầu đi trường quân đội, em thấy thế nào?"
"Vậy sao?! Tốt quá rồi, em muốn cho Tiểu Thạch Đầu đến trường nhưng vẫn chưa làm được thủ tục."
"Ừm, chuyện này không khó, cứ để phụ tá Lưu làm người giám hộ của y, sau đó tới trường quân đội báo danh là được. Bây giờ còn trẻ, nhận kiến thức sớm cũng tốt."
Lê Tử Ngôn gật đầu, Tiểu Thạch Đầu vốn muốn làm lính, đây cũng coi như hoàn thành nguyện vọng của Tiểu Thạch Đầu, "Em mà nói cho y biết thì nhất định rất vui."
"Bây giờ đã vui rồi, có lẽ phụ tá Lưu đã nói trước."
Hàn Tri Dao không muốn Lê Tử Ngôn ở với hắn mà lại nghĩ đến người khác, nhéo eo Lê Tử Ngôn, thấy sự chú ý của Lê Tử Ngôn đã quay về trên người hắn mới mỉm cười đắc ý.
Có quan hệ nên dễ làm việc, chuyện của Tiểu Thạch Đầu rất nhanh đã làm xong, lúc Lê Tử Ngôn đưa y vào trường quân đội giống như là người ba ân cần dặn dò, Tiểu Thạch Đầu cũng đỏ mắt nghe lời, khóc ở trong lòng Lê Tử Ngôn một hồi lâu mới khàn giọng nói tạm biệt.
Hàn Tri Dao cùng Lê Tử Ngôn nhìn xe rời đi rồi đưa Lê Tử Ngôn với đôi mắt đỏ hoe về nhà.
Từ đó về sau, Tôn Thiến Dĩnh chưa từng tới dinh thự Đại Soái nữa, Lê Tử Ngôn vẫn ở Lê Viên như trước nhưng thỉnh thoảng sẽ đến dinh thự Đại Soái trò chuyện với bà cụ, tất cả dường như rất yên bình và tốt đẹp.
Tuy nhiên sự bình tĩnh chỉ là tạm thời, vào năm thứ ba dân quốc, quân đội Nhật Bản chiếm được phía đông bắc, quân đội Nga gây sức ép ở phía bắc, cuộc chiến tranh trong một thời gian dài bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.