Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 212: Leo lên làm Boss thời mạt thế (19)




Editor: Uyên
Tốc độ Lê Tử Ngôn khôi phục nhanh hơn Hàn Lâm Hạ nghĩ, tuy thỉnh thoảng sắc mặt cũng không tốt nhưng khi thấy tang thi đã không còn thấy buồn nôn nữa.
Có được thông tin nên thực lực của Hàn Lâm Hạ cũng tăng vọt, họ thường xuyên làm nhiệm vụ nhưng không quá mức phô trương, mỗi lần quay về đều cố ý để các đội viên làm ra vẻ chật vật.
Sau lần tập kích lần trước, suy nghĩ của Hàn Lâm Hạ về Lê Tử Ngôn càng ngày càng phức tạp, không chỉ xuất phát từ sự quan tâm dành cho đội viên của mình mà còn có thêm ý tứ không rõ ràng.
Nhưng dù vậy, Hàn Lâm Hạ vẫn đồng ý cho Lê Tử Ngôn đi theo làm nhiệm vụ, dù sao hắn cũng không thể che chở Lê Tử Ngôn cả đời, nói không chừng sau này còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thay vì để Lê Tử Ngôn sống trong nhà kính thì cứ cho cậu tự trưởng thành để độc lập sinh tồn.
Lê Tử Ngôn cũng không làm hắn thất vọng, mặc dù trên người thường xuyên đau nhức và bầm tím nhưng cũng chưa từng than mệt hay bỏ cuộc. Cũng bởi vì có cậu tham gia nên mỗi lần Hàn Lâm Hạ thu thập vật tư đều có thể chiếm một phần lớn, cũng không bị Vương Thành phát hiện.
Nhưng đây chỉ là tình hình tạm thời, những người có thể sống sót ở mạt thế đều không phải kẻ ngốc, tuy đám người Vương Thành chưa biết nhanh như vậy nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ đã phát hiện ra manh mối.
"Ông chủ, hình như tang thi này không giống hồi đó."
Khuôn mặt của người cố vấn bên cạnh Vương Thành nghiêm túc không còn nịnh nọt như trước, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra trong mắt y còn có chút khủng hoảng.
"Không cần cậu nói, ông đây không phải không có mắt."
Giọng điệu của Vương Thành không tốt lắm, gần đây đội viên dưới tay gã làm nhiệm vụ lúc nào cũng bị thương, vật tư thu về cũng ngày càng ít. Tuy nhóm Hàn Lâm Hạ không có người chết nhưng mỗi lần bọn họ mang vật tư về đều không còn giống như trước kia, dù cho ai gặp phải tình huống này cũng đều không vui nổi.
"Hừ, một tháng nay vật tư càng ngày càng ít, người chết lại ngày càng nhiều, sao có thể không có vấn đề được."
"Vậy ông chủ, chúng ta tìm cách để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Lần trước bảo cậu đi gặp Kim Bằng ở Thúy Lăng Loan, cậu đã gặp chưa?"
Cố vấn liên tục gật đầu, lấy điện thoại trong túi trước ngực mở tin nhắn, "Ông chủ, Kim Bằng nói tình hình của bọn họ cũng không tốt, nhưng hắn đã mua tình báo từ chỗ Hoa Trùng Bình, chính là..."
"Là gì thì mau nói, nhưng bắt chúng ta dùng vật tư đổi?"
"Dạ."
Vương Thành hừ lạnh một tiếng, ai mà không phải hồ ly ngàn năm thừa dịp cháy nhà hôi của, gã quá hiểu cách làm người của đám người này.
"Nếu hắn muốn vậy cứ cho, nhưng cậu phải kêu người dẫn anh em đi theo, phải chính tay nhận tình báo mới được về."
"Dạ hiểu." Cố vấn gật đầu lau mồ hôi trên trán, trong mắt mang theo chút oán hận.
Hiện tại "đi công tác" không giống như hồi đó, dọc theo đường đi đều là tang thi, hơn nữa tình hình bây giờ không biết y có thể bình an đến đó hay không, huống chi Kim Bằng cũng không phải là đèn cạn dầu, chuyến này chỉ sợ là đầy nguy cơ.
Nhưng y đang ở dưới tay Vương Thành, không nghe Vương Thành thì còn chết thảm hơn, cố vấn cầm điện thoại thở dài.
Hàn Lâm Hạ chưa biết bọn Vương Thành đã nghi ngờ nhưng bọn họ cũng không ngại, dù sao trong khoảng thời gian này bọn họ đã gia tăng thực lực, tinh thể thu thập được đã đủ để bọn họ nâng cấp, hơn nữa bọn họ cũng không có lãng phí thời gian bình thường mà dùng để huấn luyện, tất cả mọi người bao gồm cả Lê Tử Ngôn đều luôn tỉnh táo và cảnh giác.
"Cậu tiến bộ rất nhiều."
"Là huấn luyện viên dạy giỏi."
Lê Tử Ngôn ngửa đầu nhìn Hàn Lâm Hạ, trong mắt hiện lên từng tia sáng, không hề che dấu sự ngưỡng mộ trong mắt mình, "Huấn luyện viên, em sẽ tiếp tục cố gắng."
"Ừm."
Hàn Lâm Hạ đáp một tiếng rồi tránh tầm mắt của Lê Tử Ngôn, ánh mắt đối phương quá nóng bỏng, hắn sợ mình không kìm chế được cảm xúc trong lòng mình.
Hai người đứng bên nhau không chú ý tới xung quanh đã không còn người nào, các đội viên đã đến những chỗ khác nhau tập luyện chừa lại không gian cho bọn họ.
Tuy hai người không xác định quan hệ nhưng từ trường giữa hai người đã đủ để người ta thấy được bầu không khí bất thường giữa bọn họ.
Ngay cả Trần Khoáng Viễn vụng về cũng cảm giác có gì không đúng, còn lén hỏi Bạch Kính Triết quan hệ của hai người.
"Ai, khẩu thị tâm phi thôi, là người thì không thể không dính định luật thật là thơm, chậc chậc." Bạch Kính Triết vừa lắc đầu vừa cảm thán khiến Trần Khoáng Viễn ở bên cạnh khó hiểu.
"Cậu đang nói gì vậy? Ai thơm?"
Bạch Kính Triết quay đầu liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của Trần Khoáng Viễn, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Khoáng Viễn, "Ai, đôi khi ngu cũng tốt."
"Cậu nói ai ngu?!" Trần Khoáng Viễn tát một cái nhưng chỉ trúng không khí, chạy trong sân đuổi theo Bạch Kính Triết.
Lê Tử Ngôn và Hàn Lâm Hạ cũng chú ý tới âm thanh của bọn họ, chỉ liếc nhìn rồi liền dời mắt.
Hàn Lâm Hạ từ trên cao nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của Lê Tử Ngôn, trong lòng hơi suиɠ sướиɠ.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
"Dạ!"
Bên này bọn họ vui mừng thoải mái, Vương Thành bên kia lại bi thảm, một tuần sau cố vấn từ chỗ Kim Bằng trở về mang theo tình báo bọn họ cần, một đường mất mười mấy anh em, nếu như không phải cố vấn kia trốn đi thì chỉ sợ cũng khó tránh khỏi một kiếp.
"Vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, cứ chọn một người đẹp chơi." Vương Thành cười ha ha vỗ bả vai cố vấn rồi kêu người dẫn người đẹp tới.
Cố vấn thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt mang theo chút vui mừng, "Cám ơn ông chủ, đây là trách nhiệm của thuộc hạ."
Nói xong liền xoa tay đi tới bên cạnh một người đẹp đầy đặn ôm eo đối phương.
Vương Thành cười dâm khoát tay, lúc này mới cầm tình báo xem.
Càng nhìn lông mày của gã càng nhíu sâu, nếu như tình báo này là thật vậy bọn họ phải nhanh nghĩ cách.
"Người đâu, gọi mấy người kia tới đây."
"Rõ."
Thuộc hạ đáp một tiếng, vừa định đi gọi người thì lại bị Vương Thành gọi lại.
"Chờ chút, bảo người sắp xếp một bữa tiệc tối mời đội trưởng Hàn đến đây."
"Rõ."
Thuộc hạ rời đi, Vương Thành âm trầm dựa vào sô pha.
Gã định gϊếŧ chết Hàn Lâm Hạ nhưng không ngờ mạng của Hàn Lâm Hạ lại lớn như vậy, vật tư không đủ cũng sống được đến bây giờ.
Nhưng không chết cũng tốt, không chết mới có thể bán mạng cho gã, khóe miệng Vương Thành kéo lên một độ cong âm trầm đáng sợ, tràn ngập tính toán cùng ác ý với Hàn Lâm Hạ.
Gã liếc nhìn tình báo trong tay rồi đặt tài liệu lên bàn, đưa tay vuốt cằm.
Trong tình báo của Kim Bằng nhắc tới dị năng không gian, trong đội của gã không có, nhưng mà...Hàn Lâm Hạ có thể sống đến bây giờ, chỉ sợ là có vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.