Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 154: Muốn nựng báo đen ngạo kiều (11)




Editor: Uyên
Một đường này không tính là quá dài, nhưng dù sao Lê Tử Ngôn cũng đã mệt mỏi cả ngày, cơ thể cậu cũng không cường tráng như thú nhân. Đợi đến khi Lai Tháp bế Lê Tử Ngôn đến nhà dân thì Lê Tử Ngôn đã ngủ say trong lòng hắn, ngoan ngoãn ôm cổ hắn, đều là cảm giác ỷ lại.
Thái độ như vậy có thể kích động ham muốn chiếm hữu và kiểm soát của con người nhất, không hiểu sao cảm xúc trong lòng hắn đều bị áp chế, chỉ cảm thấy rất thỏa mãn.
"Tiên sinh, xin hỏi..."
Cô gái tiếp tân mở miệng hỏi, vừa nói nửa chừng thì đã bị ánh mắt và cử chỉ của Lai Tháp ngăn lại, cô thấy Lê Tử Ngôn đang ngủ say trên người đối phương nên gật đầu rồi hạ thấp giọng.
"Xin hỏi ngài đã đặt trước chưa?"
"Rồi, Rhinesen."
"Dạ được, ngài đặt trước Đằng Hoa Cư, đã chuẩn bị xong cho ngài, quét mặt là có thể vào."
Nụ cười trên mặt cô tiếp tân càng sâu, nhẹ giọng nói vì sợ làm phiền đến mèo con trắng trong lòng thú nhân trước mặt, lỗ tai mèo con giật giật, đầu cũng cọ cọ, lộ ra một gương mặt đỏ bừng, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta yêu thích.
Lai Tháp ôm Lê Tử Ngôn, đi lâu như vậy nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ có vành tai là càng ngày càng đỏ.
Đằng Hoa Cư giống như tên gọi của nó, được xây ở một nơi hẻo lánh bao quanh là hoa và dây leo, xuyên qua lớp kính của căn phòng là có thể thưởng thức được cảnh đẹp của hoa lá bốn phía.
Là bởi vì Lê Tử Ngôn nói muốn tới đây ngắm hoa nên Lai Tháp mới đặt chỗ này.
Khung cảnh ở đây tuyệt đẹp, trang trí trong phòng cũng đặc biệt tinh xảo, tất nhiên giá cả cũng sẽ không rẻ, chẳng qua đều này cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Lai Tháp.
Á thú nhân nhỏ trong lòng ngủ say, nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng không muốn đánh thức cậu, nhưng khi Lai Tháp đặt cậu lên giường, cánh tay liền giật giật, lông mi không ngừng run rẩy, cái đuôi cũng quấn lên cánh tay Lai Tháp, gần như sắp tỉnh lại.
"Anh Lai Tháp..."
Giọng nói mềm ngọt mang theo một chút hờn dỗi, Lai Tháp chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, hít sâu một hơi rồi lạnh mặt cúi đầu.
"Ngủ đi..."
"Ưʍ...anh Lai Tháp..."
Hơi thở của Lai Tháp bao trùm lấy Lê Tử Ngôn, khóe miệng á thú nhân nhếch lên, giống như là có một giấc mơ đẹp, ôm cánh tay Lai Tháp cọ cọ, để lại một cơn tê dại.
Lai Tháp ngồi ở bên giường, không nhúc nhích cũng không nói chuyện, nhìn khuôn mặt say ngủ của Lê Tử Ngôn đến thất thần, cho đến khi âm thanh nhắc nhở của điện thoại vang lên, hắn mới phản ứng lại mình vừa mới làm cái gì.
Cánh tay bị ôm như thế cũng không thoải mái, nhưng Lai Tháp lại không nhúc nhích, hắn liếc nhìn vị trí bên cạnh Lê Tử Ngôn, vẻ mặt hơi thay đổi nhưng cuối cùng vẫn nằm xuống.
Hắn chỉ sợ nếu bây giờ rời đi, Lê Tử Ngôn sẽ tỉnh lại thôi, dù sao cũng là em trai của bạn mình, hắn giúp đỡ chăm sóc chút cũng không có gì đáng nói.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lai Tháp lại trở nên nhu hòa, hai người nằm trên một cái giường, ở giữa cách xa một khoảng trống lớn, nhưng cánh tay và đuôi lại đan vào một chỗ.
Lúc hai người đến nhà dân cũng đã gần rạng sáng, giấc ngủ này chính là cả một buổi sáng, đợi đến sáng hôm sau khi Lai Tháp tỉnh lại, mắt còn chưa mở đã mơ màng cảm thấy trước ngực mình có một cảm giác ấm áp, theo bản năng đưa tay ôm lấy.
Chạm vào là cảm giác mềm mại bóng loáng, xúc cảm cực tốt, Lai Tháp nửa tỉnh nửa mơ nhéo vài cái, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Mở mắt ra, đập vào mắt là Lê Tử Ngôn đang ngủ say sưa, cái miệng nhỏ hơi chu ra, lồng ngực lúc lên lúc xuống, hai cánh tay còn ôm eo hắn.
Hình ảnh đẹp như vậy nhưng lỗ tai bông xù trên đầu đối phương lại nhắc nhở giới tính của hai người bất đồng, tay không khống chế được mà đẩy ra.
Kết quả vừa mới dùng sức, Lai Tháp mới ý thức được, bọn họ nằm thế này thì hắn chỉ cần đẩy mạnh như vậy thì Lê Tử Ngôn sẽ trực tiếp té xuống sàn, hắn đưa tay ra kéo lại nhưng đã không kịp.
"A!"
Lê Tử Ngôn đang ngủ, đột nhiên mông truyền đến một cơn đau, trong nháy mắt làm cậu tỉnh lại, đốt xương đuôi cùng thịt trên mông nhói lên từng cơn đau đớn, cơ thể nhạy cảm trong nháy mắt phản ứng lại, nước mắt ào ào rơi xuống.
Lai Tháp ngồi trên giường trợn tròn mắt, hai tay đưa ra không biết phải làm sao, thấy Lê Tử Ngôn bĩu môi rồi từ từ khóc thành tiếng hắn mới phản ứng lại, nhảy xuống bế Lê Tử Ngôn lên.
"Huhuhuhu, anh Lai Tháp là đồ xấu, sao lại đẩy em! Huhuhu!"
Ngày hôm qua Lê Tử Ngôn đã mệt cả một ngày, vốn đã sắp tỉnh dậy, chứng gắt ngủ vẫn còn, hơn nữa còn gặp chuyện như vậy, tủi thân trong lòng không chịu nổi nữa.
"Huhuhu, anh ghét em lắm đúng không! Hức!"
"Tôi không có, tôi không có, cậu, cậu đừng khóc!"
Lai Tháp luống cuống tay chân, trước kia Lê Tử Ngôn đã từng khóc, nhưng không phải thế này, như một đứa trẻ đáng thương, hắn cẩn thận bế Lê Tử Ngôn lên giường, vừa mới buông xuống, người trong ngực lại kêu lên.
"Sao thế?"
"Mông em đau, đau quá, hức..."
"Mông..."
Lai Tháp nghĩ đến cảnh Lê Tử Ngôn té trên sàn vừa rồi liền nhíu mày, giường nhà dân rất cao, Lê Tử Ngôn trực tiếp ngã xuống như thế cũng không biết xương cốt có bị gãy không.
"Để tôi xem."
Nói xong, Lai Tháp định đưa tay cởϊ qυầи Lê Tử Ngôn nhưng lý trí của Lê Tử Ngôn đã trở về được một chút, biết như thế không được nên lắc đầu đè tay Lai Tháp lại, trên mặt đỏ bừng.
"Em, em tự xem..."
Lai Tháp cũng sửng sốt, nhưng phần mông thường không thể thấy được, hắn đã làm người ta bị thương, cũng không thể không chịu trách nhiệm.
"Tôi không làm gì hết, để tôi xem một chút."
Cái đuôi nhỏ của Lê Tử Ngôn đau đớn rũ xuống, Lai Tháp quả thực có chút lo lắng, trong lòng đã quyết định, đè Lê Tử Ngôn lại, bảo cậu nằm sấp trên đùi mình, tay kéo mạnh quần xuống, lộ ra nửa cái mông nhỏ trắng nõn mềm mại.
Khi cởϊ qυầи luôn phải đụng chạm cơ thể, thịt trên mông Lê Tử Ngôn vừa trắng vừa mềm, nhưng Lai Tháp lại không có tâm tư nghĩ đông nghĩ tây.
Cú ngã này không hề nhẹ, trên bờ mông trắng nõn xuất hiện một mảng tím xanh to như bàn tay Lai Tháp, xung quanh còn bị sưng đỏ, trông thật đáng thương.
"Tôi kêu người mang đá lên, cậu chịu một lát."
"Dạ..." Quần cũng cởi rồi, Lê Tử Ngôn cũng không làm kiêu nữa, chỉ vùi đầu xuống, dưới cái tai mèo lông xù lộ ra làn da màu hồng phấn.
Lai Tháp cũng không dễ chịu, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, rõ ràng trong lòng chỉ coi Lê Tử Ngôn là bạn bè bình thường, nhưng nhịp tim lại đập nhanh lạ thường.
Tiếng gõ cửa chấm dứt bầu không khí xấu hổ mập mờ tràn ngập giữa hai người, Lai Tháp ôm Lê Tử Ngôn lên giường để cậu nằm sấp, rồi mình đi ra cửa, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Túi đá được bọc trong khăn mặt, đặt lên chỗ bầm tím, cơ thể Lê Tử Ngôn theo bản năng muốn tránh ra nhưng đã bị Lai Tháp giữ chặt eo không cho động đậy.
"Chịu một chút, giảm sưng sẽ đỡ hơn. Không phải tôi quan tâm cậu, dù gì cũng do tôi làm nên tôi phải chịu trách nhiệm, cậu đừng hiểu lầm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.