Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 130: Nữ phụ ác độc không xứng - Ôm chặt minh tinh lưu manh (13)




Editor: Uyên
Thời kỳ mẫn cảm của Alpha khác với và kỳ phát tình của Omega, cũng không có quy luật gì để nói, thậm chí đôi khi chỉ vì quá kích động mà gây ra, cho nên khi Tiểu Vương nhận được tin Lê Tử Ngôn bảo y đi lấy thuốc ức chế, chân đều mềm nhũn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì y cũng là Alpha và còn là trợ lý bên người Đoạn Giai Tỷ, tự nhiên đã biết được nỗi sợ khi bị Đoạn Giai Tỷ chi phối.
Là kiểu áp chế đến từ pheromone siêu cấp, nếu không khống chế được thì đủ làm cho chân mềm nhũn, hít thở không thông.
Hiện tại Lê Tử Ngôn ở bên cạnh Đoạn Giai Tỷ, Lê Tử Ngôn còn là Omega, Omega mà Đoạn Giai Tỷ thích, nghĩ đến đây tay Tiểu Vương đều run rẩy. Đúng là hai người lưỡng tình tương duyệt, nhưng bọn họ chỉ vừa mới hẹn hò, hơn nữa cũng đã đóng máy, ngày mốt Lê Tử Ngôn sẽ rời đi, tuy còn phải tuyên truyền nhưng con đường sau này biết phải làm sao.
Quan trọng hơn là Alpha trong kỳ mẫn cảm dục vọng vượt qua bản năng, Lê Tử Ngôn là một Omega nhỏ nhắn xinh đẹp như thế, bây giờ ở trong tay tên Alpha lẳng lơ Đoạn Giai Tỷ chịu nỗi không?
Càng nghĩ càng thấy lo lắng, Tiểu Vương chạy như điên về khách sạn lấy thuốc ức chế.
Lê Tử Ngôn ở bên kia sau khi cúp điện thoại tất nhiên không biết suy nghĩ phức tạp của Tiểu Vương. Cả người bị giam cầm chặt chẽ, Đoạn Giai Tỷ rút điện thoại trong tay cậu ném qua một bên, cắn một cái lên cổ Lê Tử Ngôn.
"Ưʍ...thầy Đoạn, nhẹ thôi..."
Lê Tử Ngôn bị răng nanh đâm vào đau đớn, nhưng không giãy dụa đẩy đối phương ra mà dịu ngoan ôm lấy Đoạn Giai Tỷ, thả lỏng thân thể ngoan ngoãn nghe lời.
Dáng vẻ mặc người xâu xé đã xoa dịu được dục vọng xao động không ngừng của Đoạn Giai Tỷ, bàn tay to đặt lên cổ Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve miếng thịt mềm kia.
Tuyến thể chắc chắn là phần nhạy cảm nhất của cơ thể con người, chưa kể đến còn là một Omega. Lê Tử Ngôn gần như lập tức mềm nhũn, cơ thể bị pheromone của Đoạn Giai Tỷ quyến rũ đến ửng hồng, toả ra hương trà hoa thơm mát.
"Thầy Đoạn..."
"Ngoan, để anh ôm, để anh ôm một chút..." Lời này của Đoạn Giai Tỷ là nói thật, hắn không định dưới tình huống thế này muốn Lê Tử Ngôn.
Hắn thật lòng thích Lê Tử Ngôn, cũng thật sự có suy nghĩ này với cậu, nhưng hắn biết hai người ở bên nhau chưa lâu nên còn cần phải hiểu nhau hơn, Lê Tử Ngôn vẫn còn rụt rè với hắn mà Đoạn Giai Tỷ bây giờ vẫn mang theo xúc động của tuổi trẻ, nhưng ít nhất trong những xúc động này, mong ước của hắn là muốn cùng Lê Tử Ngôn sống phần đời còn lại là thật.
"Ngoan, để ông xã ôm, ôm thôi sẽ không chạm vào em."
Đôi môi của Đoạn Giai Tỷ lưu luyến trên cổ và tai Lê Tử Ngôn, rơi xuống vô số nụ hôn, không chút do dự phóng ra tin tức tố của mình.
Hắn giơ tay lên nắm cằm Lê Tử Ngôn, cắn môi Lê Tử Ngôn, sau đó ngậm cánh môi cùng đầu lưỡi không ngừng đùa giỡn, làm cho hô hấp của Lê Tử Ngôn đều là hương vị của hắn.
Hai gò má Lê Tử Ngôn ửng hồng, ánh mắt tan rã, hai tay đang ôm Đoạn Giai Tỷ trượt xuống eo hắn, nắm chặt góc áo, nhìn qua có chút đáng thương.
Hương rượu vang đỏ và hoa trà khác nhau nhưng lại đặc biệt hài hòa, quấn quýt hoà quyện, đủ để làm cho bất cứ ai cũng say mê.
Cơ thể của Omega bị pheromone chi phối, ngay cả khi không phải trong kỳ phát tình cũng rất dễ bị cám dỗ bởi pheromone của Alpha. Lê Tử Ngôn chỉ cảm thấy cả người mình nóng lên, bộ phận không thể nói ở phía sau trở nên ẩm ướt, giống như có thứ gì đó trơn trượt ẩm ướt từ bên trong chảy ra.
Cậu vô thức nhấc chân lên quấn quanh eo Đoạn Giai Tỷ, nhẹ nhàng cọ cọ, khiến động tác của người kia cứng đờ.
"Bé cưng, đừng nghịch."
Đoạn Giai Tỷ hít một hơi khí lạnh rồi buông môi Lê Tử Ngôn ra, lại hôn lên đôi môi sưng đỏ kia vài cái. Tin tức tố của Lê Tử Ngôn đã xoa dịu cơn đau dữ dội trong đầu cùng buồn phiền trong lòng hắn, nhưng cũng gợi lên vài suy nghĩa trong lòng hắn, Lê Tử Ngôn vừa cọ cọ như vậy đã làm cho máu của hắn sôi trào.
"Thầy Đoạn, anh Đoạn....anh đánh dấu tạm thời em được không?"
Lê Tử Ngôn hơi mở miệng, có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của cậu, khóe mắt ửng đỏ, giống như không phải Đoạn Giai Tỷ đến kỳ mẫn cảm, mà cậu mới là người bị kỳ phát tình chi phối.
Không có một Alpha nào có thể từ chối yêu cầu từ Omega của mình, ánh mắt Đoạn Giai Tỷ tối sầm lại, xoay người đè Lê Tử Ngôn ở dưới người, Đoạn Giai Tỷ nằm sấp trên giường đè lại xương bả vai Lê Tử Ngôn, làm ra tư thế khống chế.
Tóc sau gáy của Lê Tử Ngôn được vén lên, lộ ra miếng thịt mềm mại thơm tho. Hai mắt Đoạn Giai Tỷ đỏ lên, cúi đầu cắn xuống.
"Aaa..."
Suиɠ sướиɠ cùng đau đớn ở tuyến thể khiến Lê Tử Ngôn nắm chặt ga giường, mu bàn tay mảnh khảnh có thể nhìn thấy gân xanh đang nổi lên rõ ràng, một giây sau đã bị một bàn tay to nắm chặt.
Cả người Đoạn Giai Tỷ nằm sấp trên người Lê Tử Ngôn, hai cánh tay chống hai bên người Lê Tử Ngôn, để cậu chịu sức nặng của mình, cầm tay Lê Tử Ngôn, chen vào các kẽ ngón tay, mười ngón tay đan chặt.
Pheromone nồng đậm được rót vào tuyến thể, ánh mắt Lê Tử Ngôn trở nên mê mang, trước khi được buông ra chỉ cảm thấy gáy hơi đau nhức.
Suy nghĩ của cậu hỗn loạn, bởi vì há miệng mà nước miếng Lê Tử Ngôn sót lại bên khóe miệng, mang đến cảm giác giống như cậu bị làm nhục.
Đoạn Giai Tỷ nhả tuyến thể ra, trên đó đã xuất hiện vết máu, đau lòng mổ xuống một nụ hôn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, không chút ghét bỏ dùng ngón tay lau vết nước trên khóe miệng Lê Tử Ngôn.
"Xin lỗi bảo bối, làm em đau rồi."
"Không đau."
Lê Tử Ngôn lắc đầu, xoay người nằm trong lòng Đoạn Giai Tỷ, lưu luyến cọ cọ mặt Đoạn Giai Tỷ.
"Không đau, yêu anh Đoạn."
Không ai có thể từ chối khi Lê Tử Ngôn làm nũng, Đoạn Giai Tỷ thì càng không có khả năng.
Ôm Lê Tử Ngôn nằm trên giường, ngoài cửa cũng đúng lúc vang lên tiếng chuông.
Trấn an Lê Tử Ngôn rồi bảo cậu cứ nằm trên giường, Đoạn Giai Tỷ vuốt tóc đi tới cửa mở cửa, không phải người khác mà là Tiểu Vương tới đưa thuốc ức chế cho hắn.
Cửa vừa mở ra, hai chân Tiểu Vương đã sắp mềm nhũn, liên tục lui về phía sau, vươn tay đưa thuốc ức chế qua.
"Anh Đoạn, thầy Lê không sao chứ?"
Đoạn Giai Tỷ không thích người khác gọi Lê Tử Ngôn, nhướng mày chậc một tiếng, nhớ tới bộ dáng dịu ngoan vừa rồi của Lê Tử Ngôn, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười.
"Không sao."
Vẻ mặt của hắn cực kỳ thỏa mãn, nụ cười trên mặt còn mang vẻ lẳng lơ, trong lòng Tiểu Vương lộp bộp, ánh mắt nhìn lên môi Đoạn Giai Tỷ rồi nhìn vào trong phòng.
"Nhìn cái gì?"
Đoàn Giai Tỳ nhíu mày rồi dùng cơ thể mình ngăn trước cửa, vô thức phóng ra tin tức tố cảnh cáo của Alpha.
Chân Tiểu Vương lập tức mềm nhũn, liên tục xua tay lui về phía sau, "Không nhìn không nhìn, ngày mai còn có tiệc chúc mừng, anh Đoạn, anh kiềm chế một chút, thầy Lê..."
Phanh!
Cửa bị đóng lại, vẻ mặt Tiểu Vương buồn bã thở dài, "Hy vọng trong đó có đủ bαo ƈαo sυ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.