Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 66: Người Cha Bất Công 29





Edit: KimCó thể khiến hai vợ chồng già Hoắc gia từ bỏ có những đứa cháu trong giá thú, chấp nhận bọn họ, yêu thích bọn họ, thì bọn họ phải thật ưu tú, đáng yêu cỡ nào chứ.
Là phải có người bỏ ra thật nhiều tâm huyết bồi dưỡng.
Hưởng thụ thành quả tốt đẹp, khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, nhưng muốn bọn họ bồi dưỡng hai đứa con riêng, làm xấu mặt con dâu tương lai, bọn họ không làm được.
Hoắc Hạ Quân biết cha mẹ trách mình làm ra hai đứa nhỏ, nhưng hắn cũng vừa mới biết cách đây không lâu, cũng đang trong tâm trạng rối bời, thậm chí còn không biết cách làm thế nào để trở thành một người cha tốt.
Hoắc Hạ Quân có chút phiền não nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được hai đứa nhỏ.
”Hai đứa nhỏ bên ngoài quá nguy hiểm.
Vạn Nhĩ Nhĩ mang theo em gái xuyên qua dòng người, sắc mặt mờ mịt, không biết nên đi đâu, giống như trên thế này bọn họ không còn chỗ dung thân.
Nhưng bảo hắn về, hắn không muốn, ngôi nhà kia không phải là nhà, ông bà nội cùng cha đều không thích anh em bọn họ.
Đúng rồi, tìm mẹ, tìm mẹ…Vạn Nhĩ Nhĩ gọi cho mẹ, bên kia vừa nhận máy, Vạn Nhĩ Nhĩ đã khóc nói: “Mẹ, con tới tìm mẹ, con tới tìm mẹ.
”Vạn Mộng Lâm vừa mới tỉnh ngủ thì nhận được cuộc gọi từ con trai, vội hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì vậy?"Con trai vốn ít khi khóc, là một tiểu nam tử hán, còn chưa trở về bao lâu, đã khiến đứa nhỏ phải khóc.
Vạn Nhĩ Nhĩ càng khóc lớn hơn, "Mẹ, bọn họ không tốt, bọn họ không tốt với em gái.

"Vạn Mộng Lâm càng tức giận, một hai phải đoạt lấy hai đứa nhỏ, lại không đối xử tốt với chúng, Vạn Mộng Lâm liền hỏi con đang ở đâu, Vạn Nhĩ Nhĩ thút tha thút thít khóc lóc nói, hắn đã mang em gái bỏ nhà đi.
Vạn Mộng Lâm sợ đến mức tim muốn vỡ ra, còn nhỏ như vậy, đi ra ngoài, rất có thể sẽ bị bọn buôn người bắt cóc.
Vạn Nhĩ Nhĩ nghe được giọng nói của mẹ, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ có thể dẫn con đi được không, con muốn ở cùng mẹ, cha không cần chúng con, cha sắp kết hôn với người khác rồi.
”Vạn Mộng Lâm ngẩn người, Hoắc Hạ Quân muốn kết hôn với người phụ nữ khác, trong lòng nhất thời đau nhói.
Theo lý thuyết, cho dù Hoắc Hạ Quân muốn kết hôn với người phụ nữ khác cũng là bình thường, cô với Hoắc Hạ Quân đã nháo thành như vậy, giữa bọn họ không hề có tình cảm gì.
Nhưng mà, bây giờ Vạn Mộng Lâm lại cảm thấy đau lòng, hốt hoảng, ngay cả điện thoại di động cũng thiếu chút nữa không cầm được.
Có thêm cảm giác bị phản bội, cô vì hắn mà sinh con đấy!Bọn họ đã có với nhau hai đứa con!“Mẹ, mẹ đến đón con đi, con muốn mẹ, mẹ, cầu xin mẹ.
” Ngay cả lời cầu xin Vạn Nhĩ Nhĩ cũng nói ra, có thể thấy được khoảng thời gian ở Hoắc gia có bao nhiêu áp lực, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi.
Phải đón con về, nhưng không phải bây giờ.
Vạn Mộng Lâm do dự, công việc hiện tại của cô đang ở thời điểm mấu chốt, nếu cô lại xin nghỉ, e rằng sẽ không vượt qua được kỳ thực tập.
Rời khỏi công ty, Vạn Mộng Lâm biết, mình sẽ không còn cơ hội, không có công ty bào cho cô cơ hội như vậy nữa.
Không có bằng cấp, cũng không có tác phẩm, ai có thể thuê cô làm nhà thiết kế.
Cảm nhận được sự do dự của mẹ, Vạn Nhĩ Nhĩ vừa khóc vừa hỏi: “Mẹ, có phải mẹ không còn yêu con nữa, không yêu con nữa không?”Vạn Nghiên Nghiên ở một bên bị cảm xúc của anh trai lây nhiễm, cũng khóc theo, hai đứa nhỏ khóc hết hết đợt này đến đợt khác, khóc đến mức Vạn Mộng Lâm muốn to đầu.
Vạn Mộng Lâm không muốn gọi điện cho Hoắc Hạ Quân, nhưng tình huống hiện tại là đặc thù, chỉ có thể gọi cho hắn đem hai đứa nhỏ về.
“Hoắc Hạ Quân, hai đứa nhỏ vừa mới trở về, anh lại muốn kết hôn, khiến hai đứa nhỏ phải gọi người khác là mẹ, anh không thể suy nghĩ cho con một chút sao, tốt xấu gì cũng chờ một chút, để hai đứa nhỏ chậm rãi thích ứng.
” Vạn Mộng Lâm lên án nói, giọng nói bén nhọn mất khống chế, mang theo một cổ u oán.
Hoắc Hạ Quân sắp phiền chết mất, một người phụ nữ không biết ở đâu ra tự nhiên quản chuyện kết hôn của hắn, sau khi hỏi hai đứa nhỏ ở đâu, hắn lập tức cúp máy.
Lần đầu tiên bỏ nhà đi của Vạn Nhĩ Nhĩ, sau hai giờ đã bị đưa về nhà.
“Chúng ta bạc đãi với cháu sao, tại sao phải chạy?” Hoắc phu nhân tức giận mà nói: “Có chuyện gì không thể nói ra chứ, một hai phải chạy trốn.
”Thật là sói con nuôi không thân.

Việc Vạn Nhĩ Nhĩ bỏ nhà đi không khiến tình huống của hắn tốt hơn, ngược lại chỉ làm người Hoắc gia cảm thấy đứa trẻ này thật không hiểu chuyện, khó giáo dưỡng.
Người giúp việc sợ chủ trách tội, càng trông coi hai đứa nhỏ kỹ hơn, sợ bọn họ chạy mất, càng khiến Vạn Nhĩ Nhĩ khó chịu.
Bất luận làm cái gì cũng có người ở bên cạnh nhìn, loại giám thị cùng phòng bị này khiến trẻ con cảm thấy mất bình tĩnh, có thể mất bình tĩnh bất cứ lúc nào.
Khi mất bình tĩnh, càng làm người Hoắc gia cảm thấy đứa nhỏ này khó dạy dỗ.
Đứa trẻ không nhận được phản hồi tích cực từ thế giới bên ngoài, suy nghĩ bên trong cũng không có ai để ý, dần dần, Vạn Nhĩ Nhĩ cũng trở nên lầm lì ít nói hơn.
Nói cũng vô dụng, vậy còn nói làm cái gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, tính tình của Vạn Nhĩ Nhĩ đã thay đổi rất nhiều, âm trầm, không nhận người thân.
Mà công việc của Vạn Mộng Lâm cũng gặp phải bất trắc, thật vất vả chịu đựng qua kỳ thực tập, nhưng giám đốc bộ phận thiết kế lại sa thải cô, lý do là Vạn Mộng Lâm không phù hợp, không thể đảm nhiệm công việc này.
Tuy nhiên, theo thủ tục, công ty vẫn trả cho Vạn Mộng Lâm một tháng tiền lương, trong vòng một tuần phải dọn ra khỏi ký túc xá của công ty.
Điều này khiến hoàn cảnh của Vạn Mộng Lâm càng trở nên tồi tệ hơn, cô không có nơi ở, cần phải thuê nhà, nhưng thuê nhà lại cần phải có công việc, không có công việc thì không thể thuê được nhà, mà không có nơi ở cố định lại không thể tìm được việc.
Rơi vào tình thế rất bị động.
Vạn Mộng Lâm không muốn nhận một tháng tiền lương này, cô muốn ở lại công ty, trở thành nhà thiết kế, mới có thể có tương lai tốt đẹp, cho chính mình, cũng là cho các con.
Bằng không lại phải trở về như trước kia, làm công việc phục vụ ở tầng thấp nhất, tiền kiếm được khó khăn lắm mới đủ nuôi sống bản thân, cuộc sống vô cùng khổ sở.
Phải làm gì đó, làm gì đó…Vạn Mộng Lâm lấy từ trong ngăn kéo ra một xấp giấy, đây đều là những mẫu thiết kế cô dành thời gian để vẽ.

Khẳng định không thể đưa cho giám đốc bộ phận xem, anh ta khăng khăng muốn sa thải mình, căn bản là lười xem, hơn nữa nhìn rồi, có khả năng sẽ ăn cắp ý tưởng của cô.
Như vậy phải đi tìm Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh là ông chủ, có thể thay đổi ý kiến của giám đốc bộ phận.
“Tiên sinh, bên kia có người chờ.
” Tài xế nhìn thấy có người đứng ở cửa biệt thự, nói với Diệp Nghiên Sơn.
Diệp Nghiên Sơn hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Vạn Mộng Lâm, nhướng mày, trong lòng hiểu rõ cô vì cái gì mà sốt ruột.
Nam Chi cũng bò tới cửa sổ xe, nhìn Vạn Mộng Lâm, lại nhìn cha, “Cha, là dì Vạn đến.
”Nam Chi nhìn Diệp Nghiên Sơn, có chút khẩn trương, cha sẽ không chấp nhận dì Vạn nữa đi.
Trong khoảng thời gian này, tuy trong nhà chỉ có cô và cha, nhưng Nam Chi rất vui vẻ.
Không có người ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Nam Chi thực lo lắng, hệ thống ca ca nói, hai người đàn ông, một người cần con, một người cần người phụ nữ.
Hiện tại dì Vạn chỉ có một mình, có phải cha lại muốn dì ấy không?Ai, thật là chó liếm… Đồ cha ngốc!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.