Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 39: Quân thiếu, chào anh (9)




Ngày tiếp theo, Sở Phù mơ màng tỉnh lại, cô sờ sờ đầu, cả người cảm giác không khỏe. Sau một đêm thêm mà cơ thể đau đến nhe răng trợn mắt.
Chuyện ngày hôm qua tuy cô khá mơ hồ, nhưng khẳng định là ý thức rất tỉnh táo, giống như linh hồn thoát ly thân thể, nổi lềnh bềnh giữa không trung mà nhìn sự việc kia diễn ra.
Nhưng mà giống như xem tivi vậy, cái gì cần mờ đều bị che mờ cả.
Sở Phù chỉ buồn rầu mỗi việc tấm thân trong trắng của cô giữ gìn bao lâu, cuối cùng lại dùng trong một cái không gian giả định! Thật là đau xé lòng mà!
Cho dù đây không phải là bản thể thật của mình, nhưng lí trí Sở Phù khẳng định cô không còn là một bé gái ngây thơ như ngày xưa nữa rồi.
Sở Phù liếc liếc người đang nằm bên cạnh mình, tư thế ngủ đoan chính, bản thân cô cũng không giống như trong tiểu thuyết viết, nằm gục trong lòng ngực người ta.
Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, khi ngủ vẫn lạnh lùng kien nghị nhưng lại có phần bình tĩnh nhu hòa hơn ngày thường.
- --nhưng mà thực ra hắn cũng đâu có đang ngủ?
Thân là lính, binh chủng đặc công, mọi trạng thái đều được huấn luyện nghiêm khắc, giả bộ ngủ cũng không phải là ngoại lệ.
Người khác khi giả bộ ngủ, tròng mắt sẽ động đậy, mà anh ta, kể cả tần suất hô hấp tới từng động tác thân thể nhỏ nhất, đều hoàn hảo.
Chà, cô có thể học tập loại thao tác này một chút. Chắc sẽ có ích trong việc đóng phim mai sau.
Còn vì sao Sở Phù biết hắn giả vờ ngủ ư?
Nhìn xem, mặt trời đã lên cao như vậy, một người được rèn luyện tác phong trong quân đội hơn mười năm sẽ vì một đêm mà bị phá vỡ mất đồng hồ sinh học ư?
Cũng không sao, như vậy càng tiện cho Sở Phù vớt lại nhân phẩm đánh rớt đêm hôm qua...
Cô giả vờ ôm đầu ngồi dậy, rồi vờ như đụng vào vết thâm trên người, thở nhẹ một tiếng "Đau"...
Thanh âm khàn khàn mềm nhẹ truyền vào lỗ tai, gõ vào trong lòng Thân Dục Chi. Người hắn như cứng lại, thiếu chút nữa không duy trì được bình tĩnh trên mặt.
Từ lúc sáu giờ sáng Thân Dục Chi đã tỉnh lại rồi. Tuy rằng tối qua lăn lộn đến một hai giờ mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học lâu năm vẫn kịp thời đem hắn đánh thức dậy.
Nói thật ra, hắn đối với việc chính mình ngủ thiếp đi cũng không thể tin được.
Phải biết rằng người như bọn họ cảnh giác rất cao, căn bản không có khả năng ở bên cạnh một người lạ nằm ngủ.
Cho dù vừa mới làm cái chuyện thân mật kia, nhưng dù gì người là cũng vẫn là người lạ.
Nhưng mà sau khi Thân Dục Chi tỉnh lại, điều đầu tiên không phải là cong chaanchajy, mà là phát ngốc.
Thân Dục Chi nằm trên giường, mở to hai mắt, dư vị sự tình tối qua tràn vào trong đầu, làm hắn ngây người hồi lâu.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà Thân Dục Chi không đi tập thể dục buổi sáng, mà là nằm trên giường quan sát nữ hài bên cạnh mình. Chờ đến khi cô có dấu hiệu sắp tỉnh lại, phản xạ có điều kiện nằm ngay xuống, nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Nhắm hai mắt, mặt khác cảm quan liền càng thêm nhanh nhạy.
Thân Dục Chi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của cô gái trên ngực mình, giọng nói mang theo bất mãn cũng ngạo kiều, quả thực như đem trái tim Thân Dục Chi là mềm nhũn ra.
"Hừ, ngực cứng như vậy, khó trách..."
Ngón tay mảnh khảnh hướng tới cơ ngực rắn chắc chọc chọc. Đầu ngón tay cô gái do tập luyện dương cầm lâu năm mà đề lại những vết chai nhỏ, như cái kén.
Cô dùng ngón tay lướt trên ngực rồi xuống bụng hắn, xúc cảm mang theo từng trận tê dại, Thân Dục Chi cảm thấy cơ thể như nóng lên theo từng cái chạm nhẹ kia.
"Chà... quả nhiên cơ bắp so với những người đi phòng tập thể thao luyện ra không giống nhau nha..." Sở Phù nhỏ giọng lẩm bẩm, trước kia lúc đóng phim, cô không phải chưa sờ qua, nhưng xúc cảm này so với lúc ấy thích hơn nhiều.
Cô lại hừ nhẹ " Những người kia thử đánh nhau một lần xem, không chừng đến ta bọn họ cũng không đánh lại được ấy..."
Dù sao Vệ Khinh Thiền sinh ra trong gia đình có truyền thống, khi nhỏ cũng được chú trọng việc rèn luyện sức khỏe hơn người bình thường. Tập luyện cũng không chỉ có thể phòng thân mà còn có thể tăng cường thể lực luyện đàn. Cơ thể này có sức bật cũng lại rất khỏe mạnh, không phải giàn hoa ngắm chơi nha.
"Đúng vậy, ta cũng khỏe lắm chứ, ta thật đúng là không mệt..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.