Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 32: Quân thiếu, chào anh (2)




Ánh đèn rực rỡ làm nổi bật lên bố trí hoa mỹ dị thường của yến hội, đèn thủy tinh chiếu sáng ngời. Ở một góc yến hội, dưới ánh đèn mờ nhạt, là ban nhạc đang diễn tấu.
Thiếu nữ ngồi bên đàn dương cầm, hai mắt khép hờ, ánh đèn rọi xuống đôi lông mi cong dài, rủ bóng xuống gương mặt trắng nõn mịn màng. Ngũ quan tinh xảo dưới ánh đèn mờ áo càng có vẻ mỹ lệ mông lung, một thân váy lụa mỏng dài màu hồng nhạt cũng không phải hàng hiệu, nhưng vẫn tôn lên dáng người duyên dáng, khiến thiếu nữ như bước ra từ mộng ảo.
Ngón tay ngọc mảnh dài bay múa trên những phím đàn hắc bạch, thân mình hơi đong đưa theo tiết tấu, biểu tình nhàn nhạt lại say mê đến cực điểm.
Tiếng đàn nhẹ nhàng du dương vang lên, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
"Quả thực không hổ là dương cầm công chúa! Khúc nhạc kỹ xảo không phức tạp, nhưng là cảm tình trong tiếng đàn, không phải cứ gọi là dương cầm sư là có thể diễn tấu ra được!"
"Đúng vậy, nghe nói cô ta đã nhận được thư thông báo trúng tuyển từ âm nhạc học viện Vienna! Cũng thật ghê gớm!"
Hết đợt này đến đợt khác, tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
Chỉ là, nói đến Sở Phù, những người đó lại không nhịn được, lắc đầu than nhẹ: Chỉ là đáng tiếc!
Sinh ra ở Vệ gia, hào quang trước kia của cô khiến các thiếu nữ cùng tuổi cực kỳ hâm mộ, nhưng lm hiện tại, ngay cả cùng cô kết giao bọn học cũng không dám.
Ai bảo huynh trưởng trong nhà lại vì có tội mà gia môn xuống dốc, huống chi còn bị truy nã......
"A Huyên, ta còn muốn nhờ Vệ Khinh Thiền trợ hứng, còn đang đợi trò vui để xem đây!" Nữ tử mặc lễ phục dạ hội đuôi cả màu lam hoa lệ nhìn Sở Phù ở bên kia căn phòng, thở dài.
Hiện giờ Vệ Khinh Thiền cũng cũng chỉ xứng làm thứ biểu diễn dương cầm thấp kém, mới có thể tiến vào loại yến hội tiêu chuẩn này.
Thân là chủ yến hội, Sở Ngữ Huyên nhàn nhạt cười: "Các cậu đã yêu cầu, tôi khẳng định sẽ nỗ lực mà làm việc nha!" Trang phục đoan trang điển nhã với biểu tình nghịch ngợm khiến cho mỹ nhân toát ra một thân khí chất hấp dẫn người.
Bất quá là một cái dương cầm sư có chút danh khí, đã có thể lấy lòng Thân Hoa Chi, lại có thể thỏa mãn yêu cầu khách nhân, cớ sao mà không làm?
Sở Ngũ Huyên tầm mắt khắp nơi dò xét, tìm kiếm thân ảnh luôn làm cô tâm tâm niệm niệm.
Sao lại không thấy đâu? Tầm mắt ảm đạm xuống, rõ ràng bá mẫu đã nói nhất định sẽ làm Dục Chi tới tham gia, không muốn tới cũng buộc hắn tới......
Thân Dục Chi là truyền kì trong lớp người trẻ giới thượng lưu, cũng là đối tượng kết hôn các cô nương danh môn khát khao. Nam nhân kia thành tựu đã sớm bỏ xa bọn họ, ngay cả thiên tài thương giới, em ruột hắn Thân Hoa Chi cũng không bắt kịp nửa phần phong hoa.
Chỉ là, Thân Dục Chi nhảy lớp, học xong đại học thì vào bộ đội, thanh mai trúc mã như cô cũng rất lâu rồi không gặp hắn.
Sở Ngữ Huyên thập phần rõ ràng, Thân Dục Chi cho dù thật sự tới yến hội, hắn trốn đi cô cũng không có biện pháp. Là người tổ chức yến hội, cô tuyệt đối không thể vắng mặt.
Ánh đèn dần tắt, âm thanh dương cầm nhu hòa tạm dừng lại một lúc lâu, sau đó lại tiếp tục, người đánh đàn đã đổi.
Sở Phù quay người, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi mà hướng tới lầu hai đi lên.
Bác Lý không có tư cách tiến vào biệt thự, cô cũng chỉ có thể đi một mình.
Cô hỏi xin quản gia chủ sự một căn phòng để nghỉ ngơi, phòng không có chìa khóa bởi vì vấn đề bảo an trong yến hội sang trọng như thế này rất nghiêm ngặt, nếu muốn nghỉ ngơi mà không bị người quấy rầy, chỉ cần khóa trái cửa là được.
Trừ bỏ chủ sự, người khác đều không chìa khóa đi vào.
Vì bảo hộ riêng tư, chủ sự sẽ cất chìa khóa trong tủ sắt, nếu như xảy ra vấn đề, chủ sự cần gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Chỉ là, Sở Phù chưa từng dự đoán được những việc cô sẽ gặp phải buổi tối hôm ấy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.