Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 8:




“Cái chết giống như một cơn gió - luôn luôn ở cạnh ta” Một thanh âm lạ phát ra trong đầu Cổ Phong
(Nguyên bản đây là câu nói khi pick yasuo, Death is like the wind - always by my side)
Mắt Cổ Phong rơi vào trạng thái vô hồn, nhưng cơ thể vẫn tự động rút kiếm, một phát chém hình vòng tròn. Hàng vạn kiếm khí hình vòng cung như Phong Nhận bay ra ngoài, kết liễu hết tất cả các vị tướng xung quanh. Cơ thế bọn họ dần dần hóa thành hư vô rồi mất đi.
Cổ Phong nằm rạp xuống trên đất bất tỉnh dù trong đầu có những âm thanh lặp đi lặp lại vang lên
“Chúc mừng kí chủ nhận được 3.000 vàng”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 3.000 vàng”
“Chúc mừng kí chủ nhận được 3.000 vàng”

Ba tiếng sau, Cổ Phong chợt tỉnh lại. Nếu là người bình thường thì bây giờ có lẽ hắn đã chết vì mất quá nhiều máu, nhưng Luyện Thể Quyết quá ngưu bức nên hiện tại vẫn cầm cố được. Vết thương cùng máu mất quá nhiều, không phải nửa năm một năm thì Cổ Phong hoàn toàn không thể bình phục được.
“Mẹ nó thật đau nha, cảm giác như từng thớ thịt của ta bị cắt ra” Cổ Phong chật vật đứng dậy nói
“Kí chủ có thể quay về điểm khởi đầu để chữa thương” Hệ thống bĩnh tĩnh từ từ nói
“Khu vực đó để chữa thương?” Cổ Phong hiếu kì hỏi
“Chẳng lẽ nó là bệ đá cổ đi? Nhưng không có tượng đá nha” Hắn dùng kiếm giữ thăng bằng từng bước một quay về điểm khởi đầu.
Vừa bước vào, cơ thể Cổ Phong bắt đầu hồi phục nhanh đến mắt thường cũng có thể thấy. Không đến 5 phút, cơ thể hắn đã khôi phục hoàn toàn như trạng thái ban đầu.
“Thật thần kì”
“Hệ thống, tại sao trước khi ta ngất đi, ta cảm giác được mình chạm đến thứ gì đó, mà giờ lại không thấy” Cổ Phong tò mò hỏi
“Đó là ý cảnh của Phong Kiếm, hay có thể hiểu là cảm ngộ của chủ nhân trước của nó”
“Thật mẹ nó mạnh, có thời gian ta phải đi lĩnh ngộ thử mới được” Cổ Phong thầm nghĩ
“Sao ta chưa thoát ra phó bản, chẳng lẽ còn điều kiện?”
“Ngươi đến chỗ đền thờ là có trận pháp đưa ngươi ra, thực chất ngươi qua đó hồi phục cũng được”
“Cái gì? Vậy tại sao ngươi bảo ta quay lại đây, hồi phục ở đó không tiện hơn a”
“Tại ngươi cũng không hỏi nha”
“Cái bíp bípppppppp bípppppppp” Cổ Phong bực mình nói
Vận dụng Quét Kiếm, di chuyển max tốc lực không đến 5 phút Cổ Phong đã đứng trước cửa đền thờ. Đẩy cửa đi vào, lần này thì hắn thấy bệ đá cổ thật, dưới chân còn khắc một cái trận pháp rộng với bán kính 5m trên mặt đất.
“Ngươi chỉ cần đi vào hình vòng tròn rồi nghĩ Thoát ra là được” Hệ thống nói
“Thoát ra” Cổ Phong thầm nghĩ
Lần nữa mở mắt hắn đã trở về thế giới thực tại.
“Lần đầu vượt phó bản, chúc mừng kí chủ nhận được 10.000 vàng”
Cổ Phong sững sờ nói: “Vậy cũng được?”
Nhìn xuống số vàng mình kiếm được đã lên đến 52.270.
“Có thể thăng cấp một số thứ đây, ta cũng không muốn trải nghiệm cảm giác vừa rồi một lần nữa” Cổ Phong tự nói với bản thân
Nhìn sắc trời đã tờ mờ tối
“Trước tiên cứ về nhà trước đã, thật là mệt mỏi” Cổ Phong vươn vai uể oải nói
Sau khi tính toán trên đường về, Cổ Phong có thể xác định, thời gian ở phó bản cùng bên ngoài là tương đương giống nhau, không sai lệch.
Về lại căn nhà gỗ nhỏ tự xây, không phải Lão Kiệt Khắc không cho ở chung, mà là hắn tự ý chuyển đi, vì dù sao hắn cần thời gian riêng tư cùng tu luyện, vả lại hắn cũng không muốn để một người già phải chăm sóc. Hắn hiểu đạo lý Có làm mới mới có ăn, không làm mà đòi có ăn thì ăn gì mọi người tự biết. Tưởng nhớ lại các triết lý của thầy Huấn Hoa Hòe, Cổ Phong cảm thấy thầy nói quá chuẩn.
Khoảng thời gian 6 tháng trước, Cổ Phong đã cải thiện cho thôn rất nhiều nên nó cũng không nghèo như trước. Với kiến thức hiện đại đi trước cả nghìn năm thì đây là việc quá dễ dàng. Hắn cũng đã có thể tự lực gánh sinh, còn dư giả ra một khoản kha khá.
Hắn hiện tại đang sở hữu hai công ty lớn, một là về đồ ăn thực phẩm, hai là về ba lô da. Đồ ăn bán thì cao hơn giá thị trường 1 thành, vì là món ăn mới lạ nên mọi người vẫn rất chào đón. Đồ ăn cũng là thứ có lượng tiêu thụ lớn, nên đừng nhìn nó chỉ có 1 thành mà chê ít.
Thời đại này người ta vẫn chỉ dùng khăn quấn đồ vào rồi xách trên vai, người tầng lớp cao thì dùng các vật phẩm không gian để mang đồ. Nhưng không phải ai cũng có, nên ba lô da rất được ưa chuộng ở tầm lớp trung và thấp. Dù sao nó cũng dễ đeo, phong cách, đựng được nhiều đồ.
Công ty của hắn đang trong giai đoạn mở rộng ra các thành khác. Cổ Phong cũng chỉ đóng vai ông chủ nhỏ, ít hiện thân, vì hiện tại hắn còn quá bé, dễ bị nghi ngờ. Chỉ có tầng lớp cao phụ trách việc quan trọng mới biết mặt hắn.
Còn vì sao vẫn ở nhà gỗ? Thứ nhất, hắn ở đây không lâu nữa thôi, thứ hai, thử hỏi có căn biệt thự 3 tầng ở giữa thôn cùng các nhà gỗ xung quanh nó có kì lạ không. Quá bị chú ý nên hắn cũng lười thuê người xây.
Ăn tối xong hắn xong ngồi lên giường bắt đầu nghiên cứu vàng trong lúc tiêu cơm.
“52.270 vàng ta có thể tiêu vào gì đây?” Cổ Phong nhíu mày bắt đầu suy nghĩ
“Cơ thể ta quá mong manh, vẫn là tăng lên xương cốt cứng cáp bảo trụ cái mạng đã”
“Kí chủ tiêu hao 30.000 vàng tăng lên xương ngực”
Cơ thể con người có tổng cộng 26 cái xương ngực, vẫn là quá ít vàng, dù một bộ phận cơ thể cũng không nâng nổi
“Kí chủ tiêu hao 20.000 vàng tăng lên cơ bắp tay phải”
Phần trên của cánh tay chỉ có 4 cái cơ bắp nên cũng chưa tăng được hoàn toàn.
“Gánh nặng đường xa nha”
Ba tháng cứ thế trôi qua
Hai tháng sau Cổ Phong vẫn vào phụ bản đều đều, dù thương tích vẫn có nhưng đã ít đi, không nặng như trước nữa. Hắn còn luyện được lực phản xạ cùng cảm giác minh mẫn nhờ chiến đấu trong phó bản.
Kiếm Đạo sơ giải thì học càng ngày càng thâm ảo.
Số vàng kiếm được hắn trực tiếp tăng nốt 2 cơ còn lại, rồi dồn hết vào xương ngực.
Hắn có thể cảm nhận được rõ rệt sức mạnh cùng độ cứng cáp cơ thể tăng lên rất nhiều.
Vàng còn lại thì vẫn ít đến đáng thương, chỉ còn 6.810 vàng.
“Tiểu Phong, Tiểu Tam đi thôi” Lão Kiệt Khắc hét lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.