Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 40:




“Hahaha” Cổ Phong vừa bay vừa cười lớn.
Thanh âm vang vọng trong thiên địa bất tán.
Chợt một thứ gì đó phát sáng đằng xa lấy đi sự chú ý của hắn.
“Bảo vật? Ta nhớ thì không có chuyện này xảy ra nha” Cổ Phong hồ nghi
Vũ Trụ Tiên Đồng, khai.
Nhìn được mãi đằng xa, thì hắn mới phát hiện, là một đám cháy.
Xung quanh đó là người đang đuổi nhau.
Không phải là vui vẻ như lễ hội, mà là một đám cầm dao đi đồ sát.
“Ta cũng không nhất định phải cứu giúp, tránh được thì tránh, đỡ gây chú ý” Hắn cũng chả quan tâm
Cổ Phong cũng không phải chúa cứu thế, nếu đã có lòng đi cứu thì hắn đã rong ruổi khắp đại lục đi giúp đỡ thế gian. Nhưng ai sẽ làm thế, thân còn lo chưa lo xong thì bớt lo chuyện thiên hạ.
Đang định rời đi.
Chợt có một âm thanh nhỏ bé vang đến, “Thiên địa bất công, ta sẽ báo thù”
“Ồ” Cổ Phong dừng lại
“Xem ra có chuyện vui để xem”
Tốc độ tối đa bay đến ngôi làng đó.
Nhìn cảnh thảm sát, Cổ Phong thở dài, nhân sinh chuyển biến nhanh chóng, ai biết được mai sẽ như thế nào.
Ánh mắt hướng về cậu bé 5 tuổi kia, tuổi trẻ đã có thể nói như thế, thú vị.
Hắn dùng thần thức kết nối với tinh thần cậu bé đó, “Nếu người có thể tỏ ra giá trị của mình, ta sẽ cứu ngươi”
Ẩn giấu trong màn đêm, không một ai thấy, cậu bé ngạc nhiên quay đầu xung quanh nhìn.
“Hò hét cái gì, chuẩn bị xuống hoàng tuyền cùng cha mẹ người đi” Một tên cướp mặt dữ tợn nói
Tên này có chút biếи ŧɦái, hắn thích hành hạ mục tiêu trước khi gϊếŧ, nên lúc này vẫn chỉ đang đánh đấm bình thường.
Dù sao cũng chỉ mới 5 tuổi, có thể làm gì khác ngoài nằm sấp xuống ăn đánh.
“3 giây sau hắn sẽ gϊếŧ người, nhát dao từ trên đánh xuống, lúc đó là cơ hội của ngươi” Cổ Phong vẫn ẩn giấu truyền âm nói, hắn muốn thử nghiệm cậu bé xem có đáng cứu không.
Tuy biết nước đi tiếp theo, nhưng đối với một cậu bé 5 tuổi, đều đó vẫn quá sức.
Nhận một nhát chém trên vai trái, thịt cả xương đều lộ ra, lúc này hẳn là đã ngất vì đau.
5 tuổi chỉ thế thôi, còn chứ lên 6 tuổi giác tỉnh võ hồn đâu.
Cổ Phong thở dài, xem ra hắn đã kì vọng quá nhiều vì câu nói trước đó của đối phương.
Lúc này, cậu bé đó không hề gục xuống, hai mắt lờ mờ nhìn chằm chằm tên cướp làm hắn có chút ra mồ hôi hột.
“Hắn đỡ được một đao của ta? Đừng tưởng dọa được ta” Tên cướp bực bội đá vào bụng mục tiêu
Trong lúc đó, cậu bé chỉ kịp nghĩ, “Hãy cho thêm một cơ hội”
Hắn biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời, lấy nó hoặc chết.
Ý chí bất khuất, cùng con tim mạnh mẽ cháy lên.
“Thú vị, 6 giây sau hắn sẽ tiến tới kết liễu người, chân trái bước trước, 4 bước đế tiến tới chỗ ngươi, mất 3 giây, đao chém ngang từ bên trái của ngươi, nhắm vào cổ” Cổ Phong thôi động Vũ Trụ Tiên Đồng, nhìn rõ mọi thứ đưa ra thông tin chi tiết hơn.
Vũ Trụ Tiên Đồng không chỉ là để nhìn bản nguyên của sự vật, mà là sự thật của mọi thứ, quá khứ, tương lai, hay kể cả cốt lõi tinh cầu. Hắn đều có thể thấy, nhưng có 3 thứ làm tác động. Một là thực lực của người dùng, hai là thực lực của người bị nhìn, và ba là giai đoạn của Tiên Đồng. Hiện tại Tiên Đồng vẫn chưa có chuyển biến gì, vẫn là thuở sơ khai mới bắt đầu.
Đối với hồn sư cường đại thì hắn chưa thể thấy quá nhiều, nhưng thường nhân thì là vẫn đủ.
Đầu óc cậu bé nhanh chóng vận chuyển tìm ra phương án đáp trả, vì vừa ăn một nhát chém nên vẫn còn lờ mờ cùng lượng kiến thức có hạn. Cậu nhóc quyết định sẽ cúi đầu xuống và xô về phía đối phương.
Chín giây trôi qua, tên cướp đã tiến đến trước mặt, đao vung ra chém ngang chuẩn bị cắt đứt cổ, thì cậu nhóc cúi xuống, nhảy vồ lên ôm lấy tên cướp.
Thể trạng 5 tuổi thì có thể làm gì, xô cũng không ngã được đối phương, hắn chỉ loạng choạng một chút.
Đâu chỉ có thế, cậu nhóc lấy con dao nhỏ giấu kĩ đâm vào bụng đối phương.
Mặt hắn tái xanh, lùi lại vài bước, gương mặt dữ tơn.
“Thằng oắt con, ta chém chết người” Cuồng nộ che khuất ánh mắt, tên cướp xông đến để kết liễu đối phương
Ai ngờ vừa tiến được một bước, tự dưng cơ thể hắn mất thăng bằng nằm rụp trên đất.
Cổ Phong vừa bắn ra phong khí chặt đứt hai chân.
Tên cướp hét lên trong đau đớn, “Aaaaaaaaaaaa”
Nước mắt chảy ròng ròng.
Cậu nhóc đằng xa cũng không khá, máu mất quá nhiều, sinh cơ tiêu tán dần dần sắp chết.
Cổ Phong lúc này mới hiện thân, phất tay một cái, tất cả tên cướp trong làng bốc hơi khỏi nhân gian.
Một số dân làng đang hoảng loạn dừng lại nhìn xung quanh, lúc nhìn đến thân nhân thì chỉ biết gào khóc.
“Thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại được, đây là sự thật không thể thay đổi, kẻ yếu thì chỉ là quân cờ thôi” Cổ Phong trầm tư, truyền một ít mộc linh khí vào người cậu nhóc cứu sống hắn.
Một người dân làng tỉnh táo chú ý đến Cổ Phong, “Vị đại nhân này, cảm ơn ngài đã cứu giúp chúng tôi”
“Chỉ là tiện tay thôi” Cổ Phong quay người rời đi
Lúc đầu hắn có ý định thu nạp lấy cậu nhóc lên con đường tu tiên, nhưng xem ra, đối phương không đủ yêu cầu, mà cũng không có duyên với hắn.
Kỳ duyên còn phải xem người.
Cậu nhóc tỉnh lại, nhưng cũng không thấy ân nhân, chỉ thấy mọi người đang an táng người thân.
Đây đã là lúc 2 ngày sau.
“Tiểu Lôi, ngươi tỉnh rồi” Một vị thúc thúc trẻ tuổi nói nhỏ, vì chỉ là thôn nhỏ nên hầu hết ai cũng quen nhau
“Thúc thúc, cha mẹ ta sao rồi” Cậu bé chợt nhớ tới điều gì hỏi
“Họ không có được may mắn, đã tử nạn ngày hôm qua” Mặt người vị thúc thúc đó có chút thương xót
Tiểu Lôi mới tiến đến làng 2 năm trước, thân nhân chỉ có cha và mẹ, hiện tại thì thành trẻ mồ côi, có lẽ dân làng sẽ cứu giúp.
“Chúng ta đã an táng họ rồi”
Cậu bé liền òa lên khóc.
Mãi đến ngày hôm sau hắn mới ra khỏi nhà.
Nhìn lấy thôn làng tan hoang, mộ đắp đầy đất, ai có thể tin vài ngày trước chỗ này là một thế ngoại đào nguyên.
Bất chợt trong đầu hắn vang lên, “Tiểu tử, gặp nhau là có duyên, ta tặng ngươi một bộ bí quyết ta sự sáng chế, Vô Danh Kiếm Thế, nếu có một ngày ngươi thành tài thì hãy đến tìm ta, nhớ kỹ, trước khi có đủ thực lực bảo vệ bản thân thì đừng rêu rao, trong làng có nội gián”
Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên một bộ kiếm pháp cường đại. Vì đây chỉ là một bộ kiếm pháp Cổ Phong ngẫu hứng chế tạo, dựa vào kiếm thế mà đè chết đối thủ, luyện viên mãn có thể ngưng tụ thành bất hoại chi kiếm, không thể bẻ gãy.
Tối vài ngày trước, khi Cổ Phong nhìn lướt qua dân làng, hắn thấy một tên trong thâm tân có chút vui mừng, sau đó có chút sợ hãi.
Người này trước đó vui mừng hẳn là vì dân làng đang chết dần, mà khi thấy Cổ Phong không hề kính nể mà chỉ có sợ hãi. Vậy thì chỉ có thể là nội gián sợ bị phát hiện.
Cổ Phong cũng không ra tay chém chết ngay lập tức.
Số phận của mỗi người khác nhau, đều đã được an bài.
Hắn thì khác, một khi thành tiên, thì đã là ẩn số ngoài ý muốn, hắn là một người không có số phận được an bài sẵn. Tất cả là tùy tâm. Nếu như không nhất thiết thì cũng không cần can thiệp số phận người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.