Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 12:




Vừa rồi gϊếŧ Vô Ảnh Lang hắn có nhận được 800 vàng, nhưng cũng chưa nâng được gì.
Quan trọng nhất là hồn kỹ hắn nhận được.
Hồn Hoàn: 817 năm Vô Ảnh Lang
Hồn Kỹ: tăng tốc độ bản thân lên 50%
Vì là hồn kỹ liên quan đến tốc độ nên hắn định đặt là tăng tốc, nhưng nghe kém sang nên đành đổi thành Vô Ảnh, coi như tưởng nhớ con hồn thú đầu tiên hắn hấp thu.
Dưỡng thương xong xuôi mọi việc, hắn bắt đầu lên đường rời đi Liệp Hồn Sâm Lâm.
Trên đường quay lại, hắn bất ngờ thấy được vô số máu tươi chảy ra từ một hang núi.
“Chuyển gì xảy ra vậy?” Cổ Phong tò mò tiến tới
Vừa leo lên núi, chuẩn bị vào hang, hắn cảm nhận một luồng sát khí mãnh liệt xông tới, nhưng nó vẫn quá yếu để đả động hắn. Không phải sát khí không đủ, mà là thực lực của đối phương không đủ.
Trong hang, có đầy rẫy thi thể các hồn thú 300 đến 400 năm, hẳn là phải xảy ra một trận hỗn chiến. Đi đến cuối cùng, hắn hơi ngạc nhiên khi lại thấy một con Vô Ảnh Lang, nó gầm gừ nhìn về phía Cổ Phong đầy thù hận. Dù đang trong trạng thái có thể chết bất kì lúc nào, nhưng nó vẫn không lui lại.
Cổ Phong phát ra khí thế, hồn hoàn hiện ra.
Vô Ảnh Lang sững sờ rồi nhìn hắn càng căm ghét. Nó cảm nhận được khí tức quen thuộc phát ra từ hồn hoàn của Cổ Phong, đó hẳn là chồng của nó. Đúng, con Vô Ảnh Lang mà Cổ Phong gϊếŧ là con đực, còn con này là con cái. Hai đứa nó hẳn là vợ chồng.
Cổ Phong bắt đầu quan sát xung quanh. Hắn phát hiện một con Cổ Phong Lang con non mới chào đời đang nằm ở phía sau mẹ nó. Vô Ảnh Lang phát hiện Cổ Phong ánh mắt, dù cảm nhận được đối phương mạnh hơn mình nhiều lắm, nhưng nó vẫn quyết định tử chiến một lần.
Phát hiện sát khí, Cổ Phong cười cợt nói, “Ngươi không phải đối thủ của ta”
Vô Ảnh Lang biết thế nhưng nó không thể lùi lại. Nó cũng không sống được bao lâu, nhiều nhất trụ được 2 ngày. Ánh mắt tuyệt vọng của nó nổi lên. Cổ Phong thấy thế cũng chẳng quan tâm, đang định rút kiếm ra kết liễu nó. Được một ít vàng cũng được, dù sao thịt muỗi vẫn là thịt. Trong hoàn cảnh nghèo khó hiện giờ, thì có bao nhiêu hắn cũng không chê.
Đúng lúc này, con non Vô Ảnh Lang tỉnh dậy, thấy mẹ mình người đầy máu, nó tiến lên liếm liếm vết thương, nước mắt hơi chảy ra. Vô Ảnh Lang mẹ sững sờ quay lại nhìn con mình, từng giọt lệ chảy ra như một con người, liếm đầu con mình.
“Mình gϊếŧ mẹ nó, sau này nó hẳn sẽ bơ vơ một mình đi” Cổ Phong nhớ lại kí ức kiếp trước, hắn cũng một mình chốn xa hoa, hai bàn tay trắng, chưa biết gì về đời.
Nhìn lấy hai con Vô Ảnh Lang, Cổ Phong buông kiếm xuống, quay đi. Có lẽ đây là tình mẫu tử chân chính đi.
Vô Ảnh Lang mẹ nhìn lấy Cổ Phong rời đi, cũng buông lỏng cảnh giác, nhưng khi quay lại nhìn con mình thì nó lại chợt nhớ đến điều gì.
Nhìn bóng lưng Cổ Phong sắp rời đi, nó quyết định tru lên một tiếng.
Cổ Phong quay lại nhìn lấy hai mẹ con nó.
Vô Ảnh Lang đứng dậy hiên ngang, nhưng đầu nó cúi xuống biểu hiện sự hữu nghị, không có ý đồ gây tổn thương cho đối phương.
Thấy mẹ mình làm vậy, con non nó cũng làm theo. Bất chợt mẹ nó gặm nhẹ vào cổ nó nhấc lên. Tiến tới trước Cổ Phong, nhả ra con mình. Ý muốn Cổ Phong mang theo con nó rời đi.
Cổ Phong sững sờ, hồn thú và con người vẫn luôn là đối thủ của nhau, việc hồn thú đem con mình giao cho con người là cực kì khó tin.
Vô Ảnh Lang liếm nhẹ lên đầu con nó, ánh mắt không nỡ, từng giọt lệ chảy ra rơi trên mặt con mình. Con non mặt ngơ ngác không biết gì, nhưng trên mặt có thể thấy một ít bi thương.
“Ngươi muốn ta mang nó đi sao?”
Nó tru lên một tiếng nhẹ yếu ớt
Cổ Phong nhìn xuống con non, nó cũng nhìn lại. Hắn chợt nhớ lại trước đây mình có nuôi một con chó, nhưng nó đã chết vì tai nạn. Nó từng là người bạn tốt nhất của hắn. Nuôi một con thú nuôi cũng không tệ, bế con non lên ôm vào ngực.
“Được rồi ta sẽ mang nó theo cùng” Cổ Phong thở dài nói
Một phần cũng là thấy bi thương cho tình cảnh này.
“Nhưng ta không thể mang ngươi theo, cũng không thể chữa thương, ta sẽ ở đây chờ ngươi tạ thế rồi sẽ rời đi, cũng coi như là điều cuối cùng ta có thể làm cho nó và ngươi”
Vô Ảnh Lang tru nhẹ lên biểu thị cảm tạ.
Cổ Phong thả con nó xuống rồi rời đi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đi gϊếŧ vài con hồn thú kiếm vàng, cùng hấp thu cũng được.
Hai ngày sau.
Cổ Phong tổng cộng kiếm được 5.300 vàng. Sức mạnh tăng lên cũng dần dần bão hòa, không còn nhiều như trước, dù sao hắn càng mạnh thì cần càng nhiều hơn. Quỷ kiếm cũng không có động tĩnh gì khi hắn rút ra.
Quay lại hang động, hắn thấy con non đang khóc ngồi liếm mặt mẹ nó, như đang muốn mẹ nó tỉnh lại.
“Cuộc chia ly nào rồi cũng phải đến” Cổ Phong thở dài tiến đến ôm con non Vô Ảnh Lang
Phong Kiếm khẽ động, mặt đất bị cắt ra một bãi đất nhỏ lõm xuống, điều khiển gió nâng con Vô Ảnh Lang mẹ đặt vào rồi lấp đất đi. Coi như làm cho nó một ngôi mộ như một người bình thường. Đây là sự kính trọng đến từ đáy lòng Cổ Phong đối với sự hi sinh cho con của nó.
Sử dụng cuồng phong thổi bay xác các con hồn thú khác ra khỏi hang động, cắt ra một tảng đá làm bia, khắc lên “Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ”
Câu thơ này là từ kiếp trước của hắn, nói lên sự bao la của tình mẹ.
Rời đi ra khỏi hang, tạo lên một lớp chắn gió ở cửa hang, ngăn không cho ai vào.
Lớp gió này chỉ tồn tại đường nhiều nhất 2 canh giờ là sẽ tiêu tan.
Hắn làm vậy, cũng là không muốn lúc hắn rời đi có người tiến đến hấp thu hồn hoàn của nó, coi như cho nó nhập thổ vi an.
Hắn cuối cùng cũng rời đi Liệp Hồn Sâm Lâm, lúc ra ngoài hắn phải dấu tạm con non vào trong ngực để không bị ai phát hiện, đồng thời tỏa ra khí tức để cảnh báo lính gác chớ động vào hắn.
Thuận lợi rời đi, trên đường về hắn mua tạm vài dụng cụ cần thiết cùng quần áo mới, vì bộ hiện tại đã bị cào nát, cho vào khăn cuốn mang về học viện.
“Mong là tương lai của nó không quá chông gai” Cổ Phong thở dài nhìn về phía con non rồi bước tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.