Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 1:




“Ding Dong” Tiếng chuông cửa nhà vang lên
“Ding Dong” Một lần nữa tiếng chuông cửa vang lên
“Kiểu này là lại bị bùng hàng nữa rồi, ngày gì mà đen thấy mẹ, đang quạo” Anh chuyển đồ dưới cổng nhà thầm nghĩ
Cổ Phong đang nằm trên phòng sau một ngày thi mệt mỏi đứng dậy nói: “Thằng nào mất dậy bấm chuông cửa tầm này, đang giờ ngủ trưa bấm bấm cái bíp gì”
Tiếng chuông điện thoại vang lên
“Alo”
“Anh ơi hàng anh đến rồi anh xuống nhận dùm em”
“Hàng họ cái bíp gì”
“Anh lại chơi trò bùng hàng với em hả anh, anh mà không xuống là em đập chết mẹ anh luôn đấy”
Cổ Phong tự nhớ lại xem mình có đặt hàng gì không, thì nhớ ra. Tuần trước có order 2 thanh kiếm của 2 vị tướng mình thích trên game. “Á đù quên mất” Cổ Phong tự nói với bản thân
Ghé mõm vào điện thoại “Em quên anh chờ e tí e xuống nhận”
Xuống nhận kiếm rồi mang lên phòng, còn không quên xin lỗi anh shipper
Mở hộp đồ ra “ Mẹ nó tuyệt phẩm, kiếm yasuo với kiếm yone nhìn bá vê lờ”
Cầm kiếm lên và định giả dạng Yasuo thì bỗng nhiên vấp té sấp mặt, với mũi kiếm đâm thẳng vào ổ điện. Bị điện giật tóc chửng ngược lên. Cổ Phong chết. Trước khi chết hắn chỉ kịp nghĩ “Định mệnh cuộc đời”
Hết Truyện.
Nhân vật chính mà chết thì truyện cũng hết.
Ở một đại lục nọ
Một vật thể đang rơi từ trên trời xuống.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Một tiếng nói vang lên “Máy bay đang gặp trục trặc, xin quý khách mau mặc áo phao và nhảy ra máy bay”
“Phía dưới là đất liềnnnnnnnnnnn, đúng là heo đồng đội”
Một lần nữa tiếng nói vang lên “Hệ thống quên, diễn quá nhập tâm”
Rầm
Cổ Phong rơi trên đất và lại lần nữa anh lại chết.
“Thôi xong, kí chủ vong thì hệ thống vong” Trong lúc đó một làn sáng trắng bao trùm lấy cơ thể Cổ Phong, và một cái đồng hồ hiện ra.
Đồng hồ hiệu 1 lần sử dụng
“Haiz, trước khi đi ta chỉ có thể để lại quà tân thủ” Hệ thống buồn bã nói “Kí chủ, giang hồ tái kiến”
“Hệ thống năng lượng cạn kiệt”
“Hệ thống tạm đóng 6 năm”
“Tất cả công năng của hệ thống tạm đóng, ngoài bảng thông tin”
“Chúc mừng kí chủ nhận được tân thủ lễ bao”
“Oe oe” một tiếng em bé khóc phát ra từ trên mặt đất
Tuy cơ thể là một em bé, nhưng linh hồn của nó lại là một thanh niên
Đúng, đó là Cổ Phong.
“Xuyên qua còn chết, đen thật chứ, móa” Hắn thầm nghĩ
Hiện giờ Cổ Phong ở trong trạng thái 1 em bé vì hệ thống dùng quyền năng đảo ngược thời gian. Vì không thể đảo ngược thời gian toàn thế giới nên Hệ Thống chỉ đảo ngược cơ thể Cổ Phong về một thời gian nhất định mà cơ thể khỏe mạnh, hoàn mỹ không bị nhúng bẩn nhân quả.
“Ta đang ở thế giới nào đây?”
“Trước tiên phải gọi cứu giúp đã không ta chết ở ngoài này mất” Cổ Phong tự nói với bản thân
“Lão già nào kia?”
Một lão già mặt hiền hậu đang tiến tới gần chỗ Cổ Phong. “Ai lại đặt một đứa bé ở đây. Thật tội nghiệp.” Lão già bế đứa bé đang khóc lên. Bỗng dưng tay phải của ông lão sáng lên rồi biến ra một cái cà rốt. Ông đưa cho đứa bé rồi tự dưng nó ngừng khóc. “Chẳng nhẽ võ hồn của ta chỉ để dỗ trẻ em”
Không, đơn giản là có người cứu rồi nên Cổ Phong ngừng gọi. Hắn thầm nghĩ “Chẳng nhẽ ta xuyên qua Đấu La Đại Lục rồi, còn lão già này là lão Kiệt Khắc, không thể sai được, quả cà rốt kia chắc chắn là võ hồn rồi, không biết bây giờ là thời đại nào, Đường Tam đã thành thần chưa.”
Lão Kiệt Khắc bế Cổ Phong về nhà rồi chạy đi tìm phụ nữ trong làng hỗ trợ. Ở trong căn nhà nhỏ tồi tàn, Cổ Phong dừng lại suy nghĩ của mình. “Trước khi Hệ Thống đi có để lại Tân Thủ Lễ Bao, để xem có gì giúp được ta trưởng thành không” Cổ Phong mở hệ thống rồi thầm nghĩ “Mở Lễ Bao”
“Đinh, mời kí chủ chọn võ hồn thức tỉnh”
Một loạt các biểu tượng khác nhau hiện ra. Muôn màu muôn vẻ, vạn vật đều có.
“Trời ơi, có cả cần sa, cái quỷ gì đây” Tua lên thì vẫn còn rất nhiều thứ kì hoa. “Võ Hồn sẽ đi với ta hết quãng đường, phải chọn cẩn thận” Tiếp tục tua lên. Sau khi xem hết một lượt thì Cổ Phong chọn vào mục vũ khí: “Chọn gì đây, thương đánh xa xa cho an toàn hay kiếm cho oai”.
Sau một hồi đắn đo thì hắn bấm vào Kiếm. “Chưa biết thế nào nhưng đẹp cái đã”
Một luồng sáng chia ra làm hai bay vao 2 bên tay của Cổ Phong rồi biến mất.
“Chỉ thế thôi? Tân thủ lễ bao cũng quá gân gà đi” Cổ Phong đậu xanh rau muống trong lòng.
“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được Phong Thần Kiếm Pháp”
“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được Luyện Thể Quyết”
“Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được Luyện Hồn Quyết”
“Ừmmm, thế còn tạm được” Cổ Phong vui vẻ tự nói
“Hiện tại chưa biết đang ở thời đại nào nhưng vẫn phải có thực lực kiếm sống trước đã, lớn lên phải tự lực gánh sinh thôi, thầy Huấn dậy rồi” Cổ Phong thầm nhớ lại người thầy quốc dân đáng kính của bao người.
“Luyện kiếm thì bây giờ là không thể nào, luyện thể cũng vậy, nhưng mà luyện hồn là gì, làm linh hồn ta mạnh lên thì có cái trứng dùng trong thế giới này à” Cổ Phong vừa nghĩ vừa mở ra giới thiệu của Luyện Hồn Quyết.
Luyện Hồn Quyết: Tôi luyện hồn lực.
“Chỉ thế? Ngắn vậy, hệ thống không phải cho hàng pha ke đi? Làm sao cảm thấy nó không đáng tin vậy, chẳng nhẽ xuyên qua làm cá mặn?” Cổ Phong buồn rầu nghĩ. Hắn thử vận dụng Luyện Hồn Quyết.
Sau một canh giờ
“Mẹ nó cái này không có tác dụng gì cả, quá mẹ nó phế đi” Cổ Phong đậu xanh rau muống.
Đành gửi gắm hi vọng vào Luyện Thể Quyết, dù nghĩ bé thế này luyện kiểu gì.
Luyện Thể Quyết: Tôi luyện thân thể
“... Quá mẹ nó ngắn gọn và súc tích” Cảm giác lớn lên có thể bị bệnh tim mất
Sau một canh giờ
“Tuy không thể rèn luyện cơ bắp hiện giờ nhưng có thể rèn luyện kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, may ra còn đỡ, an ủi tâm linh” Nếu mà công pháp phế thì chắc Cổ Phong chết thêm lần nữa quá
“Trước tiên tu luyện đã, để có thể hoạt động như bình thường dễ hơn” Hắn thầm nghĩ với bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.