Xuyên Không Vào Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa: Ta là Bạch Phượng Cửu

Chương 2:




Nàng lật trong kí ức của Phượng Cửu để xem bây giờ đang là thời điểm nào sắp tới sẽ có chuyện gì quan trọng hay không nhưng cho dù có lật đi lật lại kí ức thì cũng không tìm ra được thứ gì quan trọng. Nàng ảo não nà xuống giừơng nghỉ ngơi. Hôm nay vừa hay là tết Nguyên Tiêu là rằm tháng giêng, trăng thanh gió mát, hoa đào ở đây đang nở rộ xanh tươi mơm mởm, đây là thời điểm đẹp nhất trong năm ở Thanh Khâu. Cảnh xuân như vậy sao nàng có thể bỏ qua? Mặc thêm chiếc áo khoác mỏng nàng rời giừơng, bỗng nàng bị một vật gì đó ôm lấy chân.
"Phượng Cửu tỷ tỷ! Tỷ mới bệnh dậy mà sao không nghỉ ngơi lại chạy lung tung vậy?" Một cậu nhóc nhỏ chạy tới ôm chân của nàng lắc lắc. Trong kí ức của Phượng Cửu đầy là đường đệ của nàng... khoan... đường đệ? Không lẽ là con trai của cô cô Bạch Thiển? Thiên tôn A Ly?
"Phượng Cửu tỷ tỷ có phải tỷ giận A Ly không tới thăm tỷ sớm hơn không? A Ly biết lỗi rồi tỷ tỷ tha lỗi cho A Ly nha!" A Ly hai mắt long lanh nhìn nàng. Cục bột nhỏ ở đây vậy chẳng lẽ chuyện tình ba đời ba kiếp của Bạch Thiển Thượng thần và Thái tử Dạ Hoa đã đến hồi kết? Đột nhiên Phượng Cửu cảm thắy đầu đau vô cùng lại một loạt kí ức nữa xuất hiện trong đầu nàng. Quả thực chuyện của cô cô nàng đã qua đi nhưng trong những kí ức đó nàng lại không hề nhớ mình đã từng gặp vị Đế Quân mà cả tứ hải bát hoang kia tôn kính. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu theo kịch bản thì giờ này nàng đã yêu sâu đậm Đông Hoa rồi nhưng đến bây giờ nàng cũng chưa từng gặp người đó. Không lẽ do sự xuất hiện của nàng làm mọi thứ vốn yên bình giờ lại trở nên hỗn độn như vậy sao?
"Cục bột nhỏ đệ không ở Thiên cung sao lại chạy tới đây?" Phượng Cửu ngồi xuống bằng vớ Cục bột nhỏ vuốt tóc nó nói.
"Đệ xin phụ quân tới thăm mẫu thân phụ quân còn bận vài việc không tới được nên đệ tới đây với mẫu thân trước."
"Cục bột nhỏ tỷ có việc ra ngoài một lát sẽ mất nửa ngày đệ ngoan ngoãn ở đây nghe chưa? Mẫu thân đệ đang ở Thập Lý Đào Lâm một lát sẽ về ngoan ngoãn ở lại cùng Mê Cốc có nghe chưa đừng chạy lung!" Phượng Cửu vuốt đầu Cục bột nhỏ rồi giao lại cho Mê Cốc.
Trời trong xánh lá mơm mởm Phượng Cửu thăm quan Thanh Khâu lại muốn tới nhân gian nên buộc phải qua núi Đông Hoang Tuấn Tật, đã có rất nhiều chuyện xảy ra khác với phim thật thử hỏi lần này nàng có thể gặp Đông Hoa ở đây? Phượng Cửu bỏ qua suy nghĩ của mình tiếp tục đi qua ngon núi Đông Hoang Tuấn Tật.
"Gừz..gừz" một con quái vật có hinh dạng giống với sư tử miệng phun ra lửa xuất hiện trước mặt nàng, Kim Nghê Thú đúng là Kim Nghê Thú! Nàng vốn chỉ muốn tới nhân gian một chút chưa từng nghĩ bản thân sẽ xui xẻo tới mức gặp phải Kim Nghê Thú.
"Ngươi lại dám một mình tới núi này của ta?" Kim Nghê Thú biến thành hình dạng người vô cùng dữ tợn. Kim Nghê Thú, ngươi quá xem thường Bạch Phượng Cửu cũng quá xem thường Tô Thiên Kỳ này rồi, nghĩ rằng chỉ với một Kim Nghê Thú mà dọa được nàng sao?
"Ngươi là Kim Nghê Thú? Ta nghe nhiều người nhắc đến ngươi nhưng chưa từng gặp qua hôm nay nhìn thấy thật chẳng giống trong sách chút nào!" Phượng Cửu dựa thân vào cây khoanh tay nhìn Kim Nghê Thú.
"Ngươi không sợ ta?"
"Sao phải sợ ngươi?"
"Ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta!" Kim Nghê Thú không hổ là quái vật thiên cổ tính khí vô cùng nóng nảy lnghe Phượng Cửu nói vậy liền phun ra Hồng Liên Nghiệt Hỏa, cũng may Phượng Cửu nhanh chân tránh kịp.
"Ngươi... ta nói ngươi đúng là đồ ngang ngược mà! Ta chưa làm gì hại đến ngươi vậy mà ngươi lại muốn hại ta? Ngươi không thể hiểu chút phép tắc sao?" Phượng Cửu không hề chút kiên dè mà lớn tiếng "giáo dục" Kim Nghê Thú.
Kim Nghê Thú bị chọc giận càng như nổi trận cuồng phong càng phun ra nhiều Hồng Liên Nghiệt Hảo về phía của nàng hơn, Phượng Cửu phải cô gắng rất nhiều mới tránh được nó. Nhưng tay của nàng vẫn bị thương một ít.
"Không xong rồi! Tu vi của Phượng Cửu không đủ để đối phó với Kim Nghê Thú vẫn nên chạy trước thì hơn!" Phượng Cửu thầm nghĩ trong đầu rồi lại nhìn Kim Nghê Thú nhếch miệng cười "Kim Nghê Thú ta nói ngươi, ngươi có biết 36 kế không?"
"Ta không ngốc, cái đó đương nhiên biết!" Kim Nghê Thú vốn chẳng biết gì nhưng nghe Phượng Cửu thách thức như vậy lại cảm thấy mình bị sỉ nhục nên mới mạnh miệng nói với nàng.
"Vậy ngươi có biết thượng sách trong 36 kế là gì không?"
"Thượng sách... Ngươi!" Kim Nghê Thú cố tìm đáp án mà không để ý tới Phượng Cửu khi nghĩ ra đáp án là "chạy" thì đã không thấy nàng đâu nữa rồi.
Phượng Cửu chạy mà cứ quay đầu lại nhìn Kim Nghê Thú mà không biết trước mặt mình xuất hiện một người.
"Á!" Phượng Cửu đụng phải một người mất thăng bằng bị ngã lại phía sau. Vốn tưởng rằng bản thâ, sẽ tiếp đất một cách vô cùng tráng lệ nhưng náng lại được một bàn tay đỡ lấy. Mở mắt nhìn người trước mặt, đúng là một mỹ nam nha, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tinh xảo, nước da lại trắng ngần còn có mái tóc trắng như tuyết, mặc một bộ trang phục màu tím. Người này không lẽ là Đông Hoa Đế Quân?
"Ngươi đứng lại cho ta!" Kim Nghê Thú không chịu nổi bị nàng lừa một vố nên nhất quyết đuổi theo cho kỳ được.
"Đông Hoa Đế Quân?" Kim Nghê Thú chưa tới gần đã bị Đông Hoa đánh cho bay lại vài bước hốt hoảng nhắc tên chàng rồi lập tức bỏ chạy.
"Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu đa tạ ơn cứu mạng của Đế Quân. Người cứu ta một mạng ta sẽ tìm cách báo đáp lại cho người!" Phượng Cửu biết phép tắc tới trước mặt Đế Quân nói lời cảm tạ.
"Tu vi quá yếu, nên tu liuyện thêm. Báo ân thì không cần!" Đế Quân không để ý lắm lời của Phượng Cửu nói vẫn lạnh lùng đi qua nàng.
"Đế Quân! Từ nhỏ ta đã được dạy dù là mộf giúp đỡ nhỏ nhoi của người khác cũng phải báo đáp thật đường hoàng nay Đế Quân lại có ơn cứu mạng đối với Phượng Cửu, Phượng Cửu lại càng phải báo đáp thật tốt mới phải." Phượng Cửu vẫn luôn đi theo sau Đông Hoa Đế Quân nhắc tới chuyện báo ân vô cùng thành khẩn. Nhưng cho dù nàng có nói thế nào thì Đế Quân cũng xem như không nghe thấy.
"Đây là địa phận Thanh Khâu người an toàn rồi ta đi đây!" Lời đồn luôn nói rằng Đông Hoa Đế Quân chính là người khó hiểu nhất tứ hải bát hoang này làm việc gì cũng theo ý mình vô cùng quái đãng. Nhưng Phượng Cửu lại cảm thấy ngài thật là một người hoàn hảo đó chứ bất quá sự hoàn hải này làm người khác luôn xa cách ngài.
"Đạ tạ Đế Quân, ơn này Phượng Cửu nhất định sẽ báo đáp người."
"Không cần! Ta không cần bất kì thứ gì cả." Đông Hoa Đế Quân nói tới đây thì biến mất, Phượng Cửu nhìn lên trời đưa tay ra lấy chiếc lục lạc à khi nãy lấy được ở chổ Đế Quân, nàng thầm cười, lại sắp phải lên Thái Thần Cung báo ơn rồi. Đông Hoa Đế Quân ta xen ngài làm sao thoát được ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.