Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 43: Sự Giam Cầm





Cậu ta không được, cậu ta học quân sự không thể tiếp quản Thẩm thị, sau này mọi quyền hành sẽ tập trung vào tay Thẩm Bạch Long, con nhất định phải gả cho cậu ta - cha cô nói.
- Không phải cha anh ấy Thẩm Hoắc Tuấn trước kia cũng từng học quân sự đó sao? Nhưng bây giờ chú ấy rất thành công trong việc gầy dựng công ty, Hoắc Nam chắc chắn cũng có thể làm được - cô đáp.
- Nhưng tương lai Thẩm Bạch Long mới là người thừa kế tất cả tài sản lẫn công ty lớn của Thẩm gia, sao con không chịu hiểu? - Phạm Ngọc Lam nói.
- Thì ra hai người xem con là một món đồ để trục lợi sao? - cô hỏi.
Lý Tiểu Sở có chút buồn bã chân vô thức lùi ra sau, hai người nghe câu hỏi của cô liền im lặng, Phạm Ngọc Lam gượng cười đi đến xoa dịu cô.
- Tiểu Sở à, con đừng nghĩ như vậy chúng ta làm sao nhẫn tâm lợi dụng con để trục lợi chứ, chúng ta chỉ là lo cho cuộc sống con sau này thôi -
Phạm Ngọc Lam vuốt vuốt vai cô, cô không chịu được hất tay bà ta ra ý đồ của họ rõ như ban ngày còn muốn lừa cô sao? Tưởng cô ngốc chăng?
- Cha, gia tài của Lý gia nhiều như thế cha chưa thỏa mãn, thế lực của Thẩm Hoắc Nam cha cũng chưa hài lòng, cha có thấy bản thân mình quá tham lam còn ích kỷ khi bán rẻ hạnh phúc của con gái mình hay không? - cô hỏi.
Chát
Một âm thanh chói tay vang lên, là ông ấy đánh cô nổi tức giận hiện rõ trên gương mặt của ông ấy.
Cô lấy tay ôm má, rồi nhìn ông ấy: " sao mình có thể quên mất người đàn ông này không phải cha ruột của mình cơ chứ? "
Cha ruột cô chưa từng đánh cô cũng lắm là ông chỉ quát mắng, nhưng người đàn ông trước mặt không phải cha cô.
- Ta nói làm sao thì phải làm vậy, con không chia tay với Thẩm Hoắc Nam đúng không? Được, vậy con đừng mong được yên ổn, tự do - ông quát.

Cô tức giận nhìn ông ấy, không một chút để tâm đ ến lời ông ta nói liền xoay lưng bỏ đi.
Vừa đi đến cửa hai tên vệ sĩ lực lượng đứng ra chặn cô lại, ngay lập tức bị cô lạnh lùng đánh bại.
Cha cô lẫn Phạm Ngọc Lam đều vô cùng sửng sốt, từ bao giờ cô lại có sức lực ta lớn đến vậy?
- Vệ sĩ - cha cô nói lớn.
Ông vừa dứt lời một đám vệ sĩ xuất hiện vây quanh cô, xem ra họ muốn bức cô đến đường cùng.
Cô ra tay nhưng đám vệ sĩ kia chỉ dám né tránh, dù sao cô cũng là cô chủ của họ, họ không thể ra tay với cô.
- Đánh ngất nó - cha cô ra lệnh.
Cô chưa kịp phản ứng một tên vệ sĩ đã đánh thuốc mê cô, cô vùng vẫy trong chốc lát rồi cũng ngất đi.
____________________
- Ưm...!-
Cô cựa quậy, đôi mắt từ từ mở ra xung quanh tối đen, cô cố gắng ngồi dậy.
Cô cố gắng nhìn rõ mọi thứ rồi bước tới màn cửa lớn kéo ra.
Bên ngoài trời đã tối, xung quanh ngôi nhà cây cối mọc um tùm có chút không giống khung cảnh xung quanh nhà cha cô lúc sáng.
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, căn phòng được người bên ngoài mở đèn trở nên sáng hơn.
- Thưa tiểu thư, mời tiểu thư xuống dùng buổi tối - vệ sĩ cung kính nói.
- Cha tôi có ở dưới không? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy - cô nói.
- Thưa tiểu thư ông chủ vẫn ở lại biệt thự - vệ sĩ trả lời.
" Vẫn ở lại biệt thự? Là có ý gì đây? Chẳng lẽ ông ta giam mình ở nơi khác? "
Cô đi xuống lầu vệ sĩ theo sau, cô muốn biết bản thân đang ở đâu.
Cô xuống đến phòng khách, không gian xác thực là không giống phòng khách tại biệt thự của cha cô.
- Tiểu thư phòng bếp bên này - vệ sĩ lên tiếng.
- Các người đang giam tôi ở đâu? - cô hỏi.
- Tiểu thư chúng tôi theo yêu cầu của ông chủ đưa cô đến đây, đây là nhà riêng của ông bà chủ ở cách xa thành phố - vệ sĩ trả lời.
- Tôi muốn rời khỏi đây - cô yêu cầu.
- Tiểu thư mong cô hiểu chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cô - vệ sĩ đáp.
Cô nhắm mắt cuộn tròn tay kìm chế sự bất mãn của mình, cô chỉ có một mình tất nhiên sẽ không thể đấu lại đám vệ sĩ to lớn này, nên cô phải nhẫn nhịn để tìm cơ hội bỏ trốn.
_____________________
Ở tại nhà riêng của cô, An Huyệt đang rất lo lắng vì cô mãi vẫn chưa về, An Huyệt đành chạy sang nhà Lưu Vương Khải nhấn chuông.
- Lý Tiểu Sở sao cô không sang nấu ăn...!-
Lưu Vương Khải cứ tưởng người nhấn chuông là cô nên chưa mở cửa đã tuông một tràn.
- Lưu Vương Khải à, Tiểu Sở chưa về nữa, em lo cậu ấy có chuyện - An Huyệt nói.
- Cô ấy đi đâu? - Lưu Vương Khải hỏi.
An Huyệt kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Lưu Vương Khải nghe, anh ta không khỏi cau mày.
- Xem ra có chuyện không ổn rồi, cô ấy không gọi điện về cho em nói bất cứ điều gì thật sao? - Lưu Vương Khải hỏi.
- Đúng vậy, cậu ấy không liên lạc với em - An Huyệt trả lời.
- Mau vào nhà anh, chúng ta gọi cho Lý Phong - Lưu Vương Khải nói.
Cả hai vào nhà, Lưu Vương Khải lấy điện thoại ra gọi cho Lý Phong.

- Alo, cậu gọi tôi có chuyện gì thế? - Lý Phong hỏi.
- Hôm nay cậu có về nhà không? - Lưu Vương Khải hỏi.
- Không có sao vậy? -
- Cậu mau về xem thử, không chừng em gái cậu xảy ra chuyện rồi -
- Sao chứ? Có chuyện gì với con bé? -
- Để An Huyệt thuật lại cho cậu nghe -
An Huyệt ngồi bên cạnh tiếp tục kể toàn bộ sự việc cho Lý Phong nghe.
- Để tớ về nhà tìm con bé, hai người cứ chờ điện thoại của tớ -
- Được -
Cả hai bên ngắt máy, An Huyệt vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng trên gương mặt.
Lưu Vương Khải ngồi trầm tư không nói gì, cả hai chỉ mong rằng cô không sao.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.