Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 54: Ảnh vệ khẽ gật đầu




Ban đêm Văn Đế vẫn còn trong Ngự thư phòng.
Bởi vì chuyện sứ đoàn Bäc Hoàn, gần đây Văn Đế cũng không sủng hạnh những phi tử kia.
Ông ấy thực sự không có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện đó.
Nghĩ đến ngày mai sẽ bàn bạc chuyện trao đổi lương thực với sứ đoàn Bắc Hoàn, Văn Đế lập tức ngủ không yên.
"Cốc cốc..." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Văn Đế mệt mỏi ngẩng đầu lên. Ảnh vệ vội vàng tiến vào, ghé vào bên tai Văn Đế thì thầm.
Nghe xong, ánh mắt Văn Đế bỗng nhiên lóe lên tia chết chóc.
"Việc này xác thực trăm phần trăm?" Vẻ mặt Văn Đế nhuốm sương lạnh, mở miệng dò hỏi.
Ảnh vệ khẽ gật đầu.
"Đúng là to gan!"
Trong mắt Văn Đế hiện lên sát ý.
Đánh xong trận năm năm trước, ông ấy đã nghiêm lệnh các bộ nhất định phải phát bạc an ủi cho các tướng sĩ bỏ mình đúng hạn, không được thiếu một cắc nào.
Ai dám tham ô, tuyệt không nương tay!

Không ngờ vẫn có người dám ra tay.
Sau khi cố gắng kìm nén lửa giận, Văn Đế lại hỏi: "Xác định lão Lục và lão Tam đã từng nói việc này?"
"Xác định." Ảnh vệ nặng nề gật đầu.
"Được, trẫm biết rồi, lui xuống đi." Văn Đế khẽ vuốt căm, phất tay ra hiệu ảnh vệ lui ra.
Đợi ảnh vệ rời đi, ánh sáng sắc bén trong mắt Văn Đế lại lóe lên.
Lão Tam à lão Tam! Ngươi cũng đừng khiến cho trẫm thất vọng đó.
Ngược lại là lão Lục, biểu hiện không tồi, còn biết bù đắp cho những tướng sĩ kia thay người phụ hoàng như ông ấy.
"Có phải trẫm nên giữ lão Lục lại bên cạnh không?" Văn Đế lẩm bẩm, đăm chiêu suy nghĩ.
Chưa kịp suy nghĩ được bao lâu thì lại có ảnh vệ mật báo chuyện quan trọng.
Nghe ảnh vệ nói xong, Văn Đế xém chút đã vỗ bàn đứng dậy.
Ảnh vệ liếc nhìn Văn Đế, thận trọng báo cáo: "Bây giờ. trong Hoàng thành đã có không ít lời đồn liên quan tới Lục hoàng tử, nếu như không khống chế, e rằng chẳng mấy chốc sẽ truyền ra."
"Ha ha, bọn chúng thật giỏi, cứ không muốn buông tha lão Lục như vậy sao?"
Trong lòng Văn Đế tức giận không thôi, ngay cả nụ cười cũng hết sức lạnh lùng.

Nhìn dáng vẻ ấy của Hoàng đế, ảnh vệ muốn nói lại thôi.
Văn Đế chú ý tới sự khác thường của ảnh vệ, lạnh lùng nói: "Còn tin tức gì thì cùng nhau nói đi! Đừng có dông dài!"
Sắc mặt ảnh vệ trảng bệch, ấp úng nói: "Tiểu nhân... không dám nói."
"Nói!" Văn Đế đen mặt nói: "Trãm tha cho ngươi vô tội." Ảnh vệ do dự một lát, lúc này mới cẩn thận nói: "Chiều hôm nay có người đào ra một pho tượng đá ở thành Nam, bên trên còn có một vài chữ..."
Nói tới đây, ảnh vệ lại lắp bắp không dám nói.
"Chữ gì?" Văn Đế gầm thét: "Nếu không nói trẫm trị ngươi tội khi quân."
Ảnh vệ thật sự bị khí thế của Văn Đế dọa sợ, ấp úng nói: "Lục Tử tới Bắc Quan, quân thần... quân thần... đều... lên núi."
Vài chữ đơn giản, ảnh vệ lại giống như đã dùng hết sức. lực.
Nói xong mấy chữ này, toàn thân ảnh vệ đã ướt đấm mồ hôi.
Nghe ảnh vệ nói, Văn Đế lập tức nổi giận đến mức thở không ra hơi.
Chưa đợi Văn Đế lên cơn, bỗng nhiên Mục Thuận hoảng hốt chạy vào, thì thầm bên tai Văn Đế.
Nói xong Mục Thuận còn trình phong thư đến trước mặt Văn Đế.
Văn Đế mở thư ra, chỉ nhìn lướt qua đơn giản, sát khí khắp. người lại không khống chế được.
Rầm rầm rầm... Văn Đế tức quét tất cả mọi thứ trên ngự án xuống,
phẫn nộ rống to: "Thông báo, ngày mai lên triều sớm nửa canh giờ."
"Bệ hạ bớt giận." Mục Thuận và ảnh vệ sợ hãi quỳ xuống.
Văn Đế tức giận không thôi, đạp bay Mục Thuận đi, đằng đẳng sát khí gào thét: "Cút xuống truyền lời đi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.