Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 195: Cái này




“Bình tĩnh tí, ngươi phải làm người giàu nhất thiên hạ đó.”
Vân Hạc cười rồi hỏi tiếp: “Những thứ tối hôm qua bảo ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?”
Chương Hư liên tục gật đầu: “Đầu chuẩn bị xong xuôi rồi.”
“Được, ta dẫn ngươi đi làm thứ kiếm tiền thật sự.” Vân Hạc nháy mắt mấy cái, nở nụ cười gian thương.
Đây đều là món khai vị. Bởi vì những thứ này không có tí hàm lượng kỹ thuật nào. Rất dễ sao chép lại.
Tiền lãi đợi đầu tiên kiếm tiền nhiều nhất, nhưng phía sau thật ra không kiếm được bao nhiêu.
Hắn để Chương Hư làm những thứ này chủ yếu là để giúp Chương Hư khai trương bảng hiệu.
Kiếm tiền thật sự là những thứ người khác không sao chép được.
Trong lòng Chương Hư hơi dao động, lập tức đi về cùng Vân Hạc.
“Ngươi có quen biết thương gia lớn không?”
Trên đường trở về, Vân Hạc lại hỏi Chương Hư.

Chương Hư nói: “Cũng quen biết mấy người, mặc dù có chút vốn liếng nhưng không tính là thương gia lớn gì.”
Như vậy à?
Vân Hạc suy nghĩ rồi hỏi: “Ngươi xem thử bọn họ có thể lấy ra bao nhiêu ngân lượng?”
“Mấy thương gia ta biết, mỗi người cùng lắm là có thể kiếm được từ mười tới hai mươi vạn lượng cả thảy.”
Chương Hư trả lời rồi lại nghi ngờ hỏi: “Điện hạ hỏi cái này làm gì? Không phải ngươi muốn xét nhà bọn họ chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
2. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
3. Mắt Mù
4. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
=====================================
Ta xét đại gia ngươi.
Trong lòng Vân Hạc mắng chửi, hẳn lại nói tiếp: “Ý của ta là cơm không thể ăn một mình. Một mình ngươi có ăn bao nhiêu? Ngươi phải hợp tác với mấy thương gia này, ngươi bán cho bọn họ, bọn họ lại bán trao tay tới các châu quận Đại Càn ta, như vậy mới có thể làm ăn lớn...”
“Ta biết.” Chương Hư gật đầu, lại cay đắng nói: “Nhưng đống đồ chơi này của chúng ta rất dễ sao chép, nếu đổi lại là ta, ta cũng không muốn lấy hàng từ chỗ người khác rồi lại bán trao tay. Tự ta tìm người tự sản xuất rồi bán, không phải càng tốt sao?”
Vân Hạc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Dễ dàng sao chép đúng là một vấn đề, nhưng ngươi cũng phải học hội nhập kinh doanh...”
Nói xong, Vân Hạc lại truyền bá lý thuyết hội nhập kinh doanh hiện đại cho. Chương Hư.
'Tự mình sản xuất, mời công nhân không tốn tiền? Không cần cho công nhân ăn cơm? Không cần thuê đất xây xưởng?
Nhưng nếu có người chuyên môn sản xuất, người khác phụ trách bán hàng thì chẳng phải chỉ phí của mọi người sẽ giảm xuống sao?
Vân Hạc suốt đoạn đường đều nói chuyện này với Chương Hư.
Thiên phú kinh doanh của Chương Hư xác thực rất cao, hắn ta rất nhanh đã hiểu sự lắc léo trong đó.

“Sao ta không nghĩ tới những thứ này?” Chương Hư vỗ đầu một cái, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Vân Hạc: “Điện hạ đại tài, ta thực sự bội phục sát đất.
Lần này là sùng bái thật, không phải vuốt mông ngựa.
“Không nói những thứ này.” Vân Hạc khoát tay, nói tiếp: “Những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị tối hôm qua có thể làm ra thứ người khác không thể sao chép được, nhưng cho dù như thế thì ngươi vẫn nên hợp tác với người khác, không thể đơn đả độc đấu...
Đây dù sao cũng là cổ đại.
Mặt vận chuyển vẫn là một vấn đề.
Đại Càn lớn như thế, chỉ dựa vào một mình Chương Hư sao có thể mở rộng kinh doanh đến mọi ngóc ngách của Đại Càn?
“Ừ, ta hiểu rồi.” Chương Hư liên tục gật đầu. Hai người trò chuyện cả quãng đường, cuối cùng đi tới nhà Chương Hư.
Vân Hạc không ngừng nghiên cứu tới khi trời tối, cuối cùng cũng mò ra được xà phòng.
Xà phòng làm bằng phương pháp cổ xưa này chắc chắn không bằng xà phòng hiện đại, nhưng hiệu quả hơn đồ tắm hiện tại của Đại Càn, hơn nữa, hiệu
quả sẽ tốt hơn nếu để lâu hơn và trải qua phản ứng xà phòng hóa đầy đủ.
Có điều hắn đã thêm mùi hương thiên nhiên vào để xà phòng này có tí hương thơm, chớp mắt một cái đã biến thành xà phòng thơm.
Đây cũng không phải để giặt quần áo, là để tắm. Dù sao cũng là cổ đại, mỡ heo vẫn không rẻ. Dùng thứ này để giặt quần áo, thực sự có hơi xa xỉ.
“Điện hạ, đây chính là bảo bối.” Sau khi nhìn thấy tác dụng khử độc của xà phòng, Chương Hư lập tức phát hiện ra giá trị to lớn của xà phòng thơm.

“Không tính là bảo bối, nhưng người khác không thể sao chép.”
Vân Hạc mỉm cười: “Lát nữa ngươi lấy thứ này bàn bạc với những thương gia ngươi quen biết, để bọn họ nhìn thấy lợi ích trước.”
Đồ tốt hơn, hắn tạm thời chưa tính lấy ra.
Chờ đến Sóc Bắc rồi nói sau. Bây giờ lấy ra hết một mạch chỉ có thể may áo cưới cho người khác.
“Cái này..” Chương Hư khẽ nhíu mày: “Ngươi khác không thể sao chép, chúng ta hoàn toàn có thể tự làm.”
“Ngươi lại quên lời ta nói với ngươi rồi hả?” Vân Hạc lắc đầu cười rồi hỏi tiếp: “Là Hoàn Thành chúng ta lớn hai cả Đại Càn lớn?”
Chương Hư khẽ suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra: “Ta hiểu rồi.”
“Ừ, vậy chuyện còn lại đành giao cho ngươi.”
Vân Hạc vỗ vai Chương Hư: “Đúng rồi, những lời ta nói với người trên đường, ngươi cũng đừng nói với người ta là ta nói cho ngươi, những thứ đó đều là tự ngươi nghĩ ra, hiểu chưa?”
Chương Hư suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.