Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 187: Mái mẹ nó sao ta không biết




Con hàng này làm được liên nỏ rồi?
Theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy không phải nên được Chương Hòe khích lệ sao?
Sao Chương Hòe có thể mắng hẳn ta chứ? Không có đạo lý này.
Chương Hư cay đẳng nói: “Triều ta sớm đã có loại nỏ tiễn bản liên tục kia! Hơn nữa còn có thể bản hai phát một lúc, có thể bắn liên tục năm phát.”
“Hả?” Mắt Vân Hạc trợn tròn. Chuyện gì vậy? Triều Đại Càn sớm đã có loại nỏ tiễn bắn liên tục này rồi ư?
Hình như còn cao cấp hơn liên nỏ Gia Cát hắn nói?
Mái Mẹ nó sao ta không biết?
Tốt xấu hắn cũng lăn lộn ở Thần Vũ quân mấy năm, cũng không thấy Thần Vũ quân phân phối liên nỏ!
Vân Hạc đen mặt, nhanh chóng gọi Cao Hợp tới.

Hỏi thăm một phen xong, Vân Hạc cuối cùng biết rõ tình huống.
Triều Đại Càn xác thực sớm đã có loại liên nỏ này.
Xác thực mà nói là triền triều thì có thứ đồ chơi này.
Có điều chế tác loại liên nỏ này phức tạp, cho dù thường xuyên giữ gìn, tỷ số trục trặc cũng khá cao, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống kẹt mũi tên không
bắn ra được.
Ngoài ra, khoảng cách bắn của liên nỏ không chính xác bằng cung tên bình thường, yêu cầu với mũi tên khá cao, lại cực kỳ lãng phí mũi tên.
Cũng bởi vì khuyết điểm này, trong quân không có phân phối loại liên nỏ này với quy mô lớn.
Chỉ có một số Thần Cơ doanh của Vũ Lâm vệ sử dụng loại liên nỏ này. Biết rõ tình huống, Vân Hạc không khỏi đen mặt.
Bị kẹt nghĩ cách giải quyết.
Loại vũ khí sắc bén này sao có thể đày thẳng vào lãnh cung chứ?
Nếu người khác đã không cần thứ này vậy hắn tự mình dùng.
Đây chính là súng máy phiên bản cổ đại.
Chỉ cần tìm nguyên nhân xảy ra vấn đề thì cũng có thể giải quyết, đồ chơi này tuyệt đối là vũ khí sắc bén.
Vân Hạc rất nhanh đã hạ quyết tâm trong lòng.
Ngày mai tìm Tiêu Định Võ đi mượn giúp mình một bộ liên nỏ đưa cho Chương Hư nghiên cứu cải tiến một phen.
Sau đó Vân Hạc lại kéo Chương Hư qua một bên, bảo hắn chuẩn bị một vài thứ.

 
Chương Hư hỏi thăm công dụng, Vân Hạc lại cố ý thừa nước đụa thả câu. Ngay lúc hai người nói chuyện, một thiếu nữ đột nhiên đi về phía bọn họ.
“Gặp qua Lưu công tử, gặp qua Chương công tử.” Thiếu nữ vừa đến đã hành lễ với bọn họ.
Vân Hạc kinh ngạc, lại quay lại nhìn về phía Chương Hư: “Ngươi biết nàng?”
“Hình như... khá quen.” Chương Hư chép miệng, lại hỏi thăm thiếu nữ: “Chúng ta từng gặp ở nơi nào?”
“Bẩm Chương công tử, ta tên Minh Nguyệt, là nha hoàn của tiểu thư Diệu m.” Minh Nguyệt trả lời Chương Hư, lại chỉ vào thuyền hoa đậu sát bên bờ nói với Vân Hạc: “Tiểu thư nhà ta vừa rồi nhìn thấy hai vị công tử trên thuyền hoa, muốn mời hai vị công tử lên thuyền một lần, không biết hai vị công tử có tiện không?” Diệu m?
Nữ tử thanh lâu còn có nha hoàn sao?
Đây chính là đãi ngộ của hoa khôi à?
Trong lúc Vân Hạc kinh ngạc, lại vô ý thức nhìn về phía thuyền hoa. Cô nàng này muốn nói gì với mình? Mấu chốt là nàng ta là một người chốn lầu xanh, bán nghệ không bán thân.
Nếu như không phải như vậy, bọn họ ngược lại có thể xâm nhập giao lưu một phen.
“Ngươi xem, tiểu thư Diệu Thư còn nhớ rõ phần thưởng lần trước.”
Chương Hư cười ha ha, lại hạ giọng: “Lục điện hạ, ta vẫn muốn xem thử Diệu mrốt cuộc thế nào, hãy để ta được thơm lây cùng ngươi đi.”

Được! Nếu Chương Hư cũng nói như vậy, hắn cũng không tiện từ chối.
Thấy Vân Hạc gật đầu, Chương Hư lập tức nói với Minh Nguyệt: “Nếu tiểu thư Diệu m đã thịnh tình mời, chúng ta không thể làm mất mặt nàng, đi thôi.”
Làm mất mặt nàng?
Mẹ nó ta chỉ muốn lột quần áo của nàng!
Trong lòng Vân Hạc gian ác nghĩ.
Cũng được!
Đi xem thử cô nàng này rốt cuộc trông thế nào.
€ó thể được thổi phồng thành như thế, giá trị nhan sắc này hẳn rất cao? Lần này nàng cũng không đến mức lại đeo mạng che mặt chứ?
Ừ, nghiên cứu cho thấy, ngắm mỹ nữ nhiều thì tuổi thọ càng dài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.