Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 184: Về đến phủ




Vân Hạc cuối cùng vẫn không đi lấy rượu giúp Văn đế. Lời người uống say nói nghe tí là được. Cuối cùng Văn đế và Tân Lục Cảm say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Sau khi mang hai người trở về phòng nghỉ ngơi, Vân Hạc dặn dò Ngự Tiền thị vệ vài câu rồi rời đì.
Về đến phủ, Vân Hạc khỏi nói có bao nhiêu phiền muộn.
Diệp Tử tới hỏi thăm, được biết tiền căn hậu quả của sự tình cũng không khỏi nhíu mày.
Đệ nhất ác bá Đại Càn như Tần Lục Cảm nhúng tay vào chuyện này thì biến số sẽ tăng thêm.
“Bây giờ ngài định làm gì?” Diệp Tử có hơi bận tâm hỏi thăm.
“Ta nào biết?” Vân Hạc đau đầu vò đầu: “Trước tiên xem tình huống đãi! Bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
Ai có thể ngờ nửa đường sẽ xuất hiện một lão lưu manh chứ. Đây đúng là tai họa bất ngờ trên trời rơi xuống.
Diệp Tử dở khóc dở cười liếc hắn một cái, gật đầu nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.”
Vân Hạc lắc đầu, lại hỏi: “Ngươi biết những chuyện trước kia của lão lưu manh và phụ hoàng ta không?”
“Ta cũng không biết rõ cái n lệp Tử lắc đầu nói: “Nếu ngài muốn biết, có thể hỏi bà của ta, chắc hẳn bà ấy biết một chút.”
“Được.” Vân Hạc khẽ gật đầu, có cơ hội thì sẽ hỏi. Dù sao biết phụ hoàng cực kỳ tin tưởng lão lưu manh là được.

Yên lặng suy nghĩ một lát, Vân Hạc lại hỏi: “Còn mấy ngày nữa tới ngày thành thân của ta và Hinh Nhi?”
“Hả?”
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử hung hăng co rút: “Ngài không biết cái này luôn à?”
Vân Hạc cười xấu hổ: “Ta chỉ là không cố gắng nhớ chuyện này.” “Ngài đúng là.”
Diệp Tử vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu Hinh Nhi biết ngài quên luôn ngày thành thân của hai người thì chắc chắn sẽ đánh cho ngài răng rơi đầy đất.”
Sau khi mỉm cười liếc xéo Vân Hạc một lát, Diệp Tử mới nói cho hắn, tính đến hôm nay, thời gian thành thân của họ chỉ còn lại sáu ngày.
Còn sáu ngày à? Vân Hạc khẽ đau đầu.
Bây giờ hắn chỉ muốn sớm thành thân với Thẩm Hinh, sớm rời khỏi Hoàng Thành tí.
Còn ở lại Hoàng Thành, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì?
Ở trong phủ một lát, Vân Hạc thấy thời gian còn sớm nên bèn dẫn mấy thị vệ đi tới bên kia núi Miêu Nhĩ.
Đỗ Quy Nguyên bọn họ huấn luyện phủ binh ở bên kia cũng một thời gian rồi.

Đến bây giờ hắn còn chưa đi qua xem.
Đúng lúc nhân dịp hôm nay có thể quang minh chính đại lười biếng, đi xem thử tình huống huấn luyện của phủ binh.
Đến khi bọn họ vừa tới gần quân doanh ở núi Miêu Nhĩ thì nghe thấy một tràng âm thanh theo nhịp.
Trong nơi đóng quân, ba người Đỗ Quy Nguyên bọn họ đang huấn luyện phủ binh.
“Tham kiến Lục điện hạ.” Thấy Vân Hạc tớu, ba người vội dừng huấn luyện lại rồi hành lễ với Vân Hạc.
“Miễn lễ.” Vân Hạc khoát tay: “Các ngươi tiếp tục huấn luyện, ta chỉ xem náo nhiệt, không cần phải để ý tới ta.”
“Vâng!” Ba người lĩnh mệnh, ra lệnh phủ binh tiếp tục huấn luyện.
Tố chất thân thể của những phủ binh này không tệ, trong đó còn có không ít người có một số kỹ năng võ thuật, dưới sự huấn luyện nghiêm ngặt của Đỗ Quy Nguyên bọn họ, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng ra dáng.
€ó điều ngựa chiến của bọn họ vẫn quá ít.
Chính là khoảng hai mươi con ngựa chiến kia, mấy trăm người thay phiên huấn luyện trên ngựa chiến, trông có vẻ khá đáng thương.
Vân Hạc nhìn ra ngoài một lát rồi gọi Đỗ Quy Nguyên tới. “Có chuyện gì cần ta giải quyết giúp không? Ngựa chiến thì đừng nhắc nữa.”
Vân Hạc trước tiên đã ngăn cản Đỗ Quy Nguyên, miễn cho hắn ta lại nhắc tới chuyện ngựa chiến.
Hắn cũng muốn kiếm ngựa chiến.
Nhưng vốn không có cách nào.
Hơn nữa bây giờ cũng còn chưa rời khỏi Hoàng Thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.