Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 167: Chọn người để làm gì ạ




Thẩm Hinh nhanh tay giật lấy hai đoạn của cây thương ôm vào ngực hệt như gà mẹ bảo vệ gà con, nàng còn hung dữ lườm Cao Hợp: "Dám giành với ta ngươi chắc chắn phải chết!"
Cao Hợp nhịn cười, lắc đầu nguầy nguậy: "Tiểu nhân không dám."
"Vậy thì được." Thẩm Hinh hài lòng gật đầu.
'Thẩm Hinh là người nóng tính, cho nên sau khi lấy được trường thương nàng đã hối hả chạy tới hậu viện dùng thử.
Thanh trường thương được chế tạo từ thép hoa văn này nặng hơn ba mươi cân, vậy mà khi Thẩm Hinh múa lại rất mạnh mẽ.
Nhìn dáng vẻ múa thương của Thẩm Hinh, Vân Hạc thầm cười khổ. Má nó! Hắn đánh không lại!
Có một Lục hoàng tử phi như vậy, dù hắn có muốn mạnh mẽ chiếm đoạt cũng không làm được.
Điệu múa của Thẩm Hinh kéo dài một nén nhang thời gian.
Thế nhưng lúc cất thương vào, Thẩm Hinh không hề thở gấp.
Có thể thấy nàng hoàn toàn đủ khả năng điều khiển cây thương này. "Từ hôm nay, cây thương này mang tên thương Vân Văn!"
Thẩm Hinh thích thú vuốt vẻ cây thương, đắc ý tuyên bố.

"Được rồi."
Thẩm phu nhân mỉm cười, lườm con gái: "Con gái con lứa gì mà suốt ngày múa đao múa kiếm, mau đi ăn cơm, thức ăn nguội hết rồi."
"Dạ"
'Thẩm Hinh gật đầu rồi ngước mắt nhìn về phía Vân Hạc: "Đừng tưởng ngươi đưa cho ta cây thương thì ta sế bỏ qua chuyện ở Quần Phương Uyển!"
Vân Hạc lắc đầu cười khổ: "Có bỏ qua hay không thì chuyện cũng đã rồi, không phải sao?"
Thẩm Hinh khựng lại, không biết phải nói gì.
Nhìn theo bóng lưng Vân Hạc đi về phía đại sảnh, Thẩm Hinh thầm bực bội. 'Tên khốn này đúng là thiếu đánh mà!
Hắn cứ chơi bời lêu lỏng như lúc trước là tốt rồi, tại sao cứ khăng khăng muốn tìm chết thế chứ!
Hắn rất vui khi được tới Sóc Bắc hay sao?
Hiện giờ việc hắn phải tới Sóc Bắc đã được ấn định, dù hắn hối hận cũng muộn rồi!

Ăn cơm xong, Vân Hạc đứng dậy chào tạm biệt.
Vì Vân Hạc đã tặng thương cho nàng nên Thẩm Hinh tiễn hắn ra cửa.
Sau khi tiễn Vân Hạc đi, cả nhà ngồi quây quần trong phòng.
Thẩm phu nhân nghĩ ngợi chốc lát rồi dặn dò Thẩm Hình: "Con hãy chọn ra khoảng mười mấy người giỏi võ nghệ trong phủ, bắt đầu từ ngày mai bọn họ không cần làm việc của người hầu nữa mà chỉ cần tập trung luyện võ."
"Chọn người để làm gì ạ?"
Thẩm Hinh khó hiểu hỏi.
"Còn làm gì nữa?" Thẩm phu nhân lườm con gái: "Tất nhiên là để bọn họ đi Sóc Bắc cùng các con rồi."
'Thẩm Hinh sửng sốt: "Con cũng phải đi Sóc Bắc ư?"
"Phu quân của con, bản thân con không bảo vệ thì ai làm?”
'Thẩm phu nhân tức giận nói: "Chả nhẽ con muốn thủ tiết giống nương và hai tẩu tử của con sao hả?”
Giống như Diệp Tử đã nói, bây giờ nhà họ Thẩm đã không còn quyền lựa chọn!
Đã vậy, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Vân Hạc.
Có lẽ Vân Hạc thật sự sẽ làm nên chuyện...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.