Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 111: Lục điện hạ




Dưới sự dẫn dắt của chưởng quỹ, bọn họ đi vào một tòa trạch viện. Trạch viện cũng không nhỏ, bên trong còn truyền đến từng tiếng cưa gỗ.
Chưởng quỷ gõ cửa trạch viện, nói với gia đinh ở cửa: “Mau thông báo cho. công tử gia, cứ nói Lục điện tới chơi.
Lục điện hạ?
Gia đinh nheo mắt, vội hành lễ nói: “Lục điện hạ chờ lát, tiểu nhân vào thông báo ngay.”
Vân Hạc phất tay, ra hiệu gia đinh đi nhanh.
Không bao lâu thì trong nội viện đã truyền tới một giọng nói cực kỳ táo bạo.
“Đi, nói cho hắn biết, cứ nói không có ta ở đây.”
“Bây giờ ta nghe thấy ba chữ Lục điện hạ là từ tức giận, các ngươi đều nghe rõ cho ta, sau này ai dám nhắc ba chữ này trước mặt gia, trực tiếp trừ tiền công một tháng.”
“Bảo ngươi đi thì đi, sao nói nhảm nhiều như vậy...
Giống như chứng thực lời của chưởng quỹ, tính cách ông chủ này không tốt
lắm. Hơn nữa nghe ý này của hắn ta thì hình như rất có thành kiến với Vân Hạc.

Vân Hạc cảm thấy con hàng này cố ý lớn tiếng nói như vậy chính là để nói cho mình nghe.
Không bao lâu gia định đã sợ xanh mạnh chạy tới, nhằm mắt nói: “Lục điện hạ, công tử gia nhà ta nói hắn không ở đây.”
“.” Nghe gia đình nói, Vân Hạc và bốn thị vệ đều đen mặt. Công tử gia nhà ngươi không có ở đây, còn có thể nói chuyện với ngươi? Chủ nhân này là một tên hiếm thấy, gia đinh này cũng là một tên hiếm thấy.
“Hắn không gặp bản điện hạ, vậy bản điện hạ đi gặp hắn vậy.” Vân Hạc nhẹ. nhàng phất tay với gia đinh: “Dẫn đường.”
Nghe lời Vân Hạc, gia đinh sắp khóc tới nơi: “Lục điện hạ, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không dám.”
“Dẫn đường.” Bỗng nhiên Cao Hợp quát lớn một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chằm gia đinh.
Gia đinh vì khí thế chấp nhiếp của Cao Hợp mà do dự nửa ngày, lúc này mới buồn rười rượi mang Vân Hạc đi vào bên trong.
“Yên tâm, công tử gia các ngươi trừ bao nhiêu tiền công của ngươi, bản điện hạ bù lại cho ngươi.” Vân Hạc an ủi gia đỉnh.
“Tạ... Tạ ơn điện hạ.” Gia đinh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Dưới sự dẫn dắt của gia đinh, bọn họ đi tới sân sau.

Giờ phút này trong sân sau đang bận rộn đến mức khí thế ngất trời.
Mười công nhân cưa gỗ, đào gỗ.
Còn có người đang lắp ráp rubic.
Toàn bộ sân sau bận rộn vô cùng, giống như một nhà xưởng gia công nhỏ.
Trong nhóm người này, có một bóng hình tròn vo vô cùng dễ thấy.
Người này rất béo, ước tính sơ bộ là nặng ít nhất 125 đến 130 ký. Có điều quần áo người này rõ ràng khác biệt với công nhân khác.
Mặc dù trên người hắn ta phủ đầy bụi nhưng có thể thấy chất liệu quần áo của hắn ta rất tốt, có lẽ là tơ lụa.
Đây chính là ông chủ của bọn họ nhỉ?
“Chương Hư?”
Lúc Vân Hạc nhìn đến mức say sưa, Chu Mật bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng. “Ai là Chương Hư?” Vân Hạc quay đầu hỏi Chu Mật.
“Chính là gã béo nhất kia.” Chu Mật nói xong, giơ tay chỉ về phía tên béo đang ngồi lắp ráp khối rubic.
“Ngươi biết hắn?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn về phía Chu Mật.
Chu Mật khẽ gật đầu, thấp giọng trả lời: “Đây là cháu trai của Chương Các lão, vô dụng có tiếng, Chương Các lão luôn xấu hổ vì có một đứa cháu trai dốt nát kém cỏi như thế.”
Cháu trai Chương Hòe?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.