Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 98: Anh Ta Dám Đẩy Tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thân hình vừa đẹp, không quá đ ẫy đà bụ bẫm, cũng không phẳng lì như sân bay!
Mọi thứ đều rất vừa phải!
Sự ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần dễ thương, đã khiến cho trái tim anh ta rung động, khó mà tự khống chế được.
Mà điều quan trọng nhất là, Chỉ nhìn thoáng qua anh ta đã biết Lâm Vân Dao vẫn còn trinh.
Mình nhất định phải có được cô ấy.
Nghĩ tới đây, Tân Phong trực tiếp lao tới, lộ ra nụ cười dung tục đặc trưng của mình.
“Anh là?”
Lâm Vân Dao tò mò hỏi.
Lâm Phong liếc nhìn Tân Phong, cũng không nói gì.
Dù sao bên trong trường đại học, có một vài nam sinh khóa trên nhìn thấy nữ sinh xách theo hành lý tới báo cáo có mặt, tiến tới chào hỏi cũng là chuyện rất bình thường.
“Anh lên Lâm Phong, sinh viên năm hai học viện kinh tế quản lý, xem như là học trưởng khóa trên trực tiếp của eml”
Tân Phong chỉnh lại cổ áo, ngẩng đầu ưỡn ngực nới.
“Ôh, chào học trường! Em tên Lâm Vân Dao.” Lâm Vân Dao gật đầu, xem như đã chào hỏi.
“Tên hay quát! Anh thích những người trong tên có chữ Dao! Cảm giác lắc lư qua lại, là tuyệt nhất!”
“Hôm nay nữ sinh khóa dưới lần đầu tới, chắc chắn cảm thấy lạ lẫm với trường học đúng không? Chút nữa anh sẽ đưa em đi tham quan khuôn viên trường.”
Tần Phong rất nhiệt tình.
Lâm Vân Dao nhìn ra ý đồ của đối phương, nên lịch sự từ chối nói:
“Không cần đâu! Một chút nữa em còn phải đi báo cáo có mặt với người hướng dẫn.”
'Tần Phong nghe thế thì hai mắt sáng lên.
Báo cáo có mặt với người hướng dẫn?
Chuyện này chẳng phải là tạo điều kiện cho mình sao?
“Được! Quá được luôn ấy!”
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..
Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Những người hướng dẫn trong khoa kinh tế quản lý, anh đều biết hêt! Không có ai dám không nể mặt Tần Phong anh cả, anh đưa em đi, đảm nảo người hướng dẫn sẽ khách sáo với em ba phần đấy.”
“Chuyện này...thôi không cần đâu ạ!”
Lâm Vân Dao trực tiếp từ chối.
Mặc dù nam sinh khóa trên này cũng rất đẹp trai, hơn nữa nhìn cách ăn mặc thì có lẽ điều kiện gia đình cũng rất khá, nhưng hiện giờ cô chỉ muốn chuyên tâm học hành.
Hon nữa cho dù muốn tìm một người, thì cô cũng phải tìm người giống như: anh cô!
Không ngờ bản thân đã nhiệt tình đến thế rồi, nhưng đối phương vẫn không nể mặt!
Cả trường đại học Kim Lăng này, Có mấy người dám từ chối mình hết lần này tới lần khác chứ? “Nữ sinh khóa dưới, có thể em chưa biết thân phận của anh rồi, anh là...”
“Đừng nói nhảm nữa, không nghe thấy em gái tôi nói gì sao!? Mau cút đi cho tôi!”
Lâm Phong mất kiên nhẫn đẩy Tân Phong ra.
'Tân Phong bước đi loạng choạng, ngồi phịch xuống đất, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Anh ta dám đẩy tôi?
Anh ta lại dám đẩy tôi?
Cùng lúc này.
Những sinh viên đi ngang qua cũng chú ý tới cảnh này.
Mọi người tụ tập lại xung quanh để xem, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đó không phải Tân Phong sao?”
“Trời đất ơi, người này là ai vậy? Vậy mà lại dám đẩy Tân Phong, hắn không muốn sống nữa sao?”
“Nghe nói Tân Phong lai lịch khó lường, đến cả Đàm Tử Minh hội trưởng hội học sinh cũng phải nể anh ta ba phần, người như anh ta tới trường này chỉ là để chơi thôi!”
“Đoán chứng lại là Tân Phong ỷ thế cua gái, kết quả chọc giận anh của người tai"
“Cái người này cũng không biết điều quá đi, Tân Phong vừa đẹp trai vừa có tiền, nếu là cua tôi, không biết tôi vui cỡ nào luôn ấy.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.