Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 77: Trong Lòng Lại Cảm Thấy Vui Mừng!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau nửa tiếng, trăng lên đ ỉnh đầu, núi rừng yên tính không một âm thanh.
Chính vào lúc này,
Có tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Lâm Phong và Huyết Thủ Nhân đồ mở to mắt nhìn,
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên, thân mặc bộ đồ màu xám đang chạy nhanh tới.
Khí chất người này trầm tĩnh, mắt sáng như đuốc, rõ ràng là một vị cường giả Địa Cảnh sơ kỳ!
Tần Thiên Trụ đi lại gần, liếc nhìn xung quanh.
Lúc nhìn thấy Lâm Phong, vẻ mặt ông ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã nhìn đi chỗ khác.
Một tên tiểu tử trẻ tuổi, tất nhiên sẽ không đáng để ông để vào trong mắt.
“Người đâu?”
“Đem đá cực dương tới chưa?”
“Đương nhiên là đem tới rồi!”
Tân Thiên Trụ lấy ra một viên đá nhỏ.
Đường kính viên đá khoảng 4 đến 5 cm, nhưng toàn thân nó lại có màu đỏ như máu, giống như nham thạch nóng chảy, tản phát ra cái nóng như thiêu đốt.
Huyết Thủ Nhân Đồ trong ánh mắt hiện lên một chút thèm muốn.
Đây chính là thứ mà trước đó hẳn vẫn luôn muốn có.
Âm dương kết hợp, vô cùng huyền diệu.
Nhưng mà nghĩ đến Lâm Phong bên cạnh, ông lập tức bình tĩnh lại, cười lớn: “Ha ha, Lâm Thiên Trụ, lão ngu ngốc nhà ông, vậy mà tin tôi như thế!”
Nhưng không ngờ thần sắc của Tần Thiên Trụ không thay đổi, ông cười nhẹ nói:
Thiên Tâm, sao tôi lại không hiểu tính cách của ông chứ? Chẳng qua là muốn lừa tôi qua đây, để cướp đá cực dương sao? Đầu nằm trong dự liệu của tôi
Huyết Thủ Nhân Đồ cau mày nói: “Nếu đã đoán được rồi, sao ông còn qua đây?”
“Bởi vì tôi nghĩ ra rồi! Dựa vào kiểu người như ông làm việc, rõ ràng chỉ là đang tốn thời gian thôi!”
“Mà tôi tới đây đên nay, là muốn viên đá cực âm trong tay ông! Nếu ông thức thời thì giao nó ra đây, tránh chịu đau khổi”
“Ông cũng thật là quỷ quyệt đấy!”
“Như nhau cả thôi!”
Tần Thiên Trụ cười khinh thường.
Sau đó,
Xua tay.
Chỉ thấy trong rừng sâu một lão già mặc áo choàng xám bước ra.
“Diệp Thiên Tâm, lâu rồi không gặp!”
Ngay khi lão già mặc áo choàng xám bước ra, liền mỉm cười chào hỏi.
“Tần Khôn!”
Đồng tử của Huyết Thủ Nhân Đồ co lại, vô cùng kinh sợ.
Sau đó,
Trong lòng lại cảm thấy vui mừng!
Cũng may đêm nay có Lâm Phong bên cạnh!
“Tiền bối, người này tên là Tân Khôn, là cao nhân đời trước của Tân gia, bây giờ thực lực nhắm chừng đã là hậu kỳ Địa Cảnh rồi!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính nói với Lâm Phong.
Lâm Phong khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thấy cảnh tượng này.
Hai người Tần Khôn và Tân Thiên Trụ đều hơi nheo mắt lại.
Tình huống gì đây?
Đường đường Huyết Thủ Nhân Đồ, vậy mà lại khúm na khúm núm trước một tên tiểu tử trẻ tuổi?
Hai người cẩn thận nhìn Lâm Phong, Nhưng, nhìn kiểu gì cũng không thấy được Lâm Phong có điểm gì đặc biệt!
“Diệp Thiên Tâm, ông thật sự là càng sống càng thụt lùi, vậy mà lại khom lưng khuyu gối trước một tiểu bối!”
Tần Thiên Trụ vô cùng khinh thường.
“Tiểu bối?”
Huyết Thủ Nhân Đồ nghe thấy không khỏi bật cười, nhưng cũng không buồn giải thích..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.