Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 58: Lại Bị Thương Thành Như Vậy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau đó dồn toàn bộ nội lực trong cơ thể lên tay phải, muốn công kích chồn già.
"Khà khà khà..."
Chồn già cười nham hiểm, dễ dàng tránh thoát một quyền này, sau đó lại vung móng vuốt lên!
Dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ba ánh sáng trắng chói mắt!
"Roet..."
Dương Thiển Bảo kêu thẻm một tiếng.
Toàn bộ cánh tay phải đã bị chặt đứt một lần nữa.
Lực tác động mạnh do va chạm khiến cả người ông ta bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, bộ dáng không còn hăm hở như trước nữa.
"dự...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hít một hơi khí lạnh, sợ run lên.
Đây chính là một võ giả Hoàng kỳ đấy!
Lại bị thương thành như vậy!
"Cậu Lâm, chúng...!chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vương Xung hơi lo lắng hỏi.
"Làm sao bây giờ á? Đương nhiên là tiếp tục xem trò hay rồi."
Lâm Phong từ tốn nói.
Hoàn toàn không có ý định cứu người!
Nếu ngay từ đầu Dương Thiên Bảo cứ thế đưa tiền cho anh, thì anh còn có thể vì tiền mà ra tay cứu người một cái!
Đáng tiếc...!Có một số chuyện, một khi đã bỏ qua thì chính là thật sự bỏ lỡ!
Còn về phần tiền công một nghìn ba trăm vạn, chờ sau khi hai người này chết thì anh có thể tìm người của nhà họ Giang đòi, thế nên anh cũng không vội.
"Chú Dương!" Giang Tịch Ninh hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Cô ta chạy tới vừa giúp Dương Thiển Bảo cầm máu, vừa hoảng sợ nói.
"Chú Dương, chú...!chú không sao chứ?"
"Cô...!cô chủ! Con súc sinh này không đơn giản, e là đêm nay chúng ta sẽ chết ở đây."
Vẻ mặt Dương Thiên Bảo tràn đầy thống khổ, trong mắt càng là sự hổ thẹn không thôi.
Ông ta hận bản thân mình!
Hận mình quá kiêu ngạo!
Nếu không...!Ông ta có thể cầm chân chồn già, sau đó để cho hai thuộc hạ đưa cô chủ rời khỏi nơi này trước.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi!
"Vương Xung, nếu hôm nay ông có thể bảo vệ cô chủ nhà tôi ra ngoài thì nhà họ Giang nhất định sẽ báo đáp ông!"
Dương Thiên Bảo đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vương Xung.
Sắc mặt Vương Xung khẽ thay đổi, không dám đáp lời.
Nếu là bình thường, có thể kết giao với kiểu gia tộc danh giá như nhà họ.
Giang thì nhất định ông ta sẽ dốc hết sức lực!
Nhưng bây giờ, có thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà không bỏ trốn đã là rất tốt rồi!
Còn để ông ta đến đối phó với chồn già, ông ta không dám!
Dường như Dương Thiên Bảo cũng biết ý nghĩ của Vương Xung, ánh mắt ông ta đã hoàn toàn trở nên tối đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.