Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 36: Chủ Tịch Vương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Lâm Phong, tôi nói cho.
qua cho cậu! Tôi sẽ cho cậu nào!”
“Thịch!” Lâm Phong dừng bước.
Anh là một người rất ghét giữ lại rắc rối, làm việc gì cũng sế nhổ cỏ nhổ cả rễ.
Giống như trước đó giết đám người trong căn biệt thự kia vậy, không chừa lại một người sống.
Do đó, những lời của Vân Cảnh Sơ đã làm cho anh nảy sinh ý định giết người.
Lâm Phong quay đầu lại nhìn Vân Cảnh Sơ, chậm rãi hỏi: “Cậu nhất quyết làm thế ư?”
Nghe vậy, Vân Cảnh Sơ chợt thấy căng thẳng trong lòng, không khỏi lùi về sau một bước nhỏ.
Đám người Vương Thiên Cao cũng hơi thay đổi sắc mặt, thầm mắng Vân Cảnh Sơ quá ngu xuẩn!
Mẹ nó, giờ cậu không đánh lại người ta mà cứ nói những lời không nên nói chỉ vậy?
Lúc nào cần sợ thì phải sợ chứ!
Người ta muốn đi thì cứ để người ta đi đi, sau này rồi ngấm ngầm báo thù, thế chẳng phải ngon lành hơn à?
“Thế này nhé, nếu cậu không muốn bỏ qua thì tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, tôi cho phép cậu gọi người tới cứu viện đấy!”
“Bây giờ cậu gọi người mà cậu nghĩ là ghê gớm nhất tới đây cho tôi, bất kể là bao nhiêu người, tôi cũng sẽ ở đây chờ.
Nhớ đây, cơ hội chỉ có một lần thôi.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Vân Cảnh Sơ nghe vậy thì mừng thầm, thậm chí còn suýt chút nữa ngửa mặt lên trời cười sằng sặc!
Anh ta không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo đến mức này!
Thế không phải đang tự rước lấy nhục sao?
Cậu ta tưởng mình là chiến thần giáng thế, vô địch thiên hạ đấy à?
“Cậu nói thật không đó?”
Vân Cảnh Sơ dẫn lại cảm xúc mừng rỡ trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên là thật! Có điều cậu phải biết rằng trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí cả, nếu tôi đã đồng ý cho cậu gọi người, đến lúc người cậu gọi tới không giải quyết được tôi thì cậu phải trả cái giá tương ứng đấy.”
Lâm Phong trả lời rất nghiêm túc.
“Cái...!Cái giá gì cơ?”
Vân Cảnh Sơ hỏi theo bản năng.
“Đáng lẽ cái giá này phải là mạng của cậu! Nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, tôi sẽ giảm cho cậu hai mươi phần trăm, chỉ đánh gấy hai tay hai chân của cậu thôi.”
Lâm Phong nhìn Vân Cảnh Sơ, rồi lại tốt bụng khuyên nhủ:
 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
truyện azz chấm vn ạ.
Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
“Nói thật thì...!tôi hi vọng cậu nên chọn dừng tay ngay lúc này! Bởi vì tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội, lúc nào cần chịu thua thì phải chịu thua, thế giới này rất
phức tạp, cậu không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghe thấy đoạn trước, trong lòng Vân Cảnh Sơ vẫn còn hơi sợ hãi, dù sao việc bị gấy tay chân cũng không phải trò đùa.
Nhưng khi nghe thấy đoạn sau, anh ta lập tức nổi điên, cảm thấy tức giận vô cùng!
Thế giới này rất phức tạp, tôi không biết trước được sẽ xảy ra chuyện gì là sao?
Một đứa thất nghiệp dưới đáy xã hội như cậu mà xứng nói những lời này à?
'Trừ việc không đánh lại cậu, chứ nói về mắt nhìn, kinh nghiệm, lý lịch, khả năng xã giao, có cái nào mà Vân Cảnh Sơ tôi đây không hơn cậu?
“Ếch ngồi đáy giếng làm sao biết được thế giới bên ngoài miệng giếng ra sao chứ.
Lâm Phong, giờ tôi sẽ cho cậu biết chênh lệch giữa cậu và tôi lớn cỡ nào!”
Vân Cảnh Sơ cười khẩy.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
Chỉ chốc lát sau.
Cuộc gọi được kết nối!
Một giọng trầm vang lên từ đầu dây bên kia.
“Ai đó?”
“Chủ tịch Vương, là tôi đây! Tôi là Vân Cảnh Sơ của tập đoàn Thiên Cảnh đây! Lần trước tôi còn đi ăn chung với ông đấy ạ!”
Vân Cảnh Sơ cười đáp.
Mặc dù đối phương không lưu số của anh ta, nhưng anh ta không giận, ngược lại còn tỏ ra rất cung kính.
Cảnh này khiến mọi người trong phòng đều nghiêm túc hẳn lên.
Với thân phận của Vân Cảnh Sơ, anh ta có thể được tính là một nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng!
Có thể được anh ta đối xử kính cẩn như vậy, thân phận của người ở đầu dây bên kia chắc chắn sẽ khó có thể tưởng tượng nổi!
Chủ tịch Vương?
Trong thành phố Kim Lăng có ông lớn nào họ Vương? Mọi người thầm nghĩ ngợi.
Bất chợt, không biết nghĩ tới điều gì đó!
Trái tim mọi người đều run lên.
Đến khi lại nhìn sang Lâm Phong, trong mắt của họ đã xuất hiện vẻ hả hê và thương hại.
Nếu đúng thật như họ đoán.
Vậy thì...!
Lâm Phong xong chắc rồi!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.