Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 33: Đúng Vậy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Theo như họ nghĩ, Lâm Phong chỉ đang gieo gió gặt bão mà thôi! “Cậu bảo tôi quỳ xuống xin lỗi cậu?”
Lâm Phong rất hứng thú nhìn Vân Cảnh Sơ.
“Đúng vậy! Hôm nay cậu bắt buộc phải quỳ xuống, không thương lượng gì hết, nếu không! "
“Rầm!” Sau một âm thanh nặng nề.
Vân Cảnh Sơ bị Lâm Phong đạp văng ra xa rồi ngã mạnh lên trên bàn, khiến bát đ ĩa trên bàn vỡ tan tành, miệng còn hộc ra một búng máu.
“Ất” Vân Cảnh Sơ đau đớn r3n rỉ.
Anh ta giấy giụa muốn đứng dậy mấy lần nhưng đều không đứng lên được.
“Shhl”
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Không ai ngờ được lúc này Lâm Phong vẫn còn dám ra tay, hơn nữa còn rất nặng tay, đánh cho Vân Cảnh Sơ thành ra thế này.

Cậu ta điên rồi sao?
Đúng là không biết từ “chết” viết như thế nào mà!
Chẳng mấy chốc.
Tám tên vệ sĩ định thần lại.
Bảy người xông lên bao vây Lâm Phong để phòng anh chạy trốn.
Còn Triệu Hổ thì chạy tới đỡ Vân Cảnh Sơ dậy.
“Giám đốc Vân, anh không sao chứ?”
Triệu Hổ lo lắng hỏi.
Vân Cảnh Sơ đẩy Triệu Hổ ra, lau máu trên khoé miệng, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong với vẻ mặt vô cùng tức tối.
“Lâm Phong! Mẹ nó, cậu muốn chết thật rồi đây mà! Hổ không gầm nên tưởng là Hello Kitty hả?”
“Đánh cho tao! Đánh mạnh tay vào!”
Anh ta vừa nói xong.
Bảy tên vệ sĩ đang bao vây Lâm Phong lập tức ra tay không do dự!
Có thể thấy bảy vệ sĩ này đều là người tập võ, họ đi đứng vững vàng, tốc độ ra đấm cực nhanh, tấn công từ cả bốn phía, chặn gần như tất cả các đường lui của
Lâm Phong.
Mà khi đối diện với vòng tấn công chặt chế như vậy, Lâm Phong chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích!
Mãi cho đến khi nắm đấm của bảy người đánh tới, anh mới bật nhảy lên, đá một cú giò lái ba trăm sáu mươi độ.
“Âm!” “Âm!” “Âm!” Cả bảy người đàn ông lập tức bị anh đá văng ra xa bảy, tám mét.
Cuối cùng họ va mạnh vào tường, để lại vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường ngay trên tường!
Nhìn thấy cảnh này.
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn, hồi lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại!
Lấy một địch bảy, một cú đá văng bảy người!
Đây là điều mà con người có thể làm được ư?
“Không thể nào!”
Vân Cảnh Sơ siết chặt nắm đấm, nét mặt vô cùng dữ tợn!
Trong ký ức, rõ ràng Lâm Phong chỉ là một anh chàng thư sinh yếu đuối, không hề biết đánh nhau!
Tại sao bây giờ lại lợi hại như vậy?
“Chú ngầu quá đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.