Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 3: Đúng là báu vật nhân gian




Theo Băng Nhi đi ra ngoài đại sảnh, Hàn Mộc gặp được ba thành viên khác của chi nhánh nhà họ Hàn.
Người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là một cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy màu trắng có ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ.
Cho dù là đang ngồi, cũng có thể thấy được dáng người cao gầy, eo thon, mông vểnh, chân dài, tỷ lệ đường cong hoàn mỹ.
Nhất là cái loại khí chất “yên tĩnh vượt trội” của đối phương, kể cả khi đã hai lần gặp nàng, còn bị nàng đánh một trận tơi bời, thì hắn vẫn nảy sinh cảm giác kinh diễm.
“Đúng là báu vật nhân gian!”
Nàng tên là Sở Hàn Tâm, năm nay vừa tròn mười tám, là một cô nhi được phụ thân Hàn Khiếu Thiên của Hàn Mộc cứu thoát từ trong tay đám cướp vào những năm trẻ tuổi, sau đó nhận làm nghĩa nữ, nuôi dưỡng đến khi lớn lên.
Sở Hàn Tâm lớn hơn Hàn Mộc một tuổi, nên là đại tỷ trong nhà.
Bên cạnh Sở Hàn Tâm là một thiếu niên dáng người cao to rắn chắc, làn da màu lúa mì.
Thiếu niên giống bảy tám phần với Hàn Mộc, là đệ đệ ruột của Hàn Mộc, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, lại có chiều cao gần bằng Hàn Mộc.
Ngoài ra, trong đại sảnh còn có một ông cụ tóc bạc lưng còng, chính là lão Trương – quản gia trong phủ. . Đam Mỹ Cổ Đại
Thấy Hàn Mộc đi vào, chỉ có quản gia lão Trương là đi lên chào hỏi, còn Sở Hàn Tâm thì chỉ liếc hắn một cái, không nói thêm gì.
Về phần Hàn Lôi, cậu thậm chí không thèm nhìn hắn một cái nào, coi hắn như là không khí.

Vậy nên có thể thấy được Hàn Mộc không được người ta thích đến mức nào.
Người một nhà cùng ăn bữa tối trong không khí xấu hổ.
Bữa tối bao gồm màn thầu, dưa muối, cháo gạo kê…
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đừng nói là so sánh với gia đình giàu có, ngay cả gia đình bá tánh hơi khá giả một chút, thì bữa cơm tối cũng phong phú hơn bọn họ.
Có thể thấy được là cuộc sống của chi nhánh nhà họ Hàn hiện giờ cực kì khó khăn.
Một lát sau, Hàn Lôi buông bát đũa xuống, nói với Sở Hàn Tâm: “Đại tỷ, đệ ăn no rồi, đi hậu viện luyện công đây.”
Thấy Sở Hàn Tâm gật đầu, Hàn Lôi quay người đi về phía hậu viện. Từ đầu đến cuối, cậu không hề nói một lời nói Hàn Mộc.
Hàn Mộc ăn bừa vài miếng, đang định đi về phòng, thì bị Sở Hàn Tâm gọi lại.
“Hàn Mộc, chờ đã.”
Hàn Mộc giật mình, thầm nói có khi nào cô nàng kia đánh chưa đã, định ăn cơm xong rồi đánh tiếp hay không.
May là Sở Hàn Tâm chỉ hỏi thăm: “Vết thương trên người đệ đỡ hơn chưa?”
Hàn Mộc sửng sốt, thầm chửi trong lòng.
Hỏi cái gì vậy? Người đánh mình đi quan tâm mình? Vết thương của ta thế nào, chẳng phải là cô biết rõ hơn ta hay sao?
Bất đắc dĩ là người ta mạnh hơn mình, người ta chính là linh võ giả, Hàn Mộc không dám phớt lờ người ta, lập tức đáp lại: “Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn đại tỷ quan tâm.”
Vốn chỉ là một câu nói có lệ, nhưng lại khiến Sở Hàn Tâm ngẩn ngơ, sững sờ.
Đã nhiều năm lắm rồi, có khi nào thằng nhãi ranh trước mắt mới nói với mình một tiếng “cảm ơn” đâu, thậm chí ngay cả xưng hô “đại tỷ” cũng ít khi gọi.
Sau đó, vẻ mặt Sở Hàn Tâm lập tức khôi phục như ban đầu, chỉ là đôi nét lạnh nhạt trên khuôn mặt trở nên dịu hơn vài phần.
“Đệ định khi nào quay về nhà họ Chu?”

“Nhà họ Chu?” Hàn Mộc nhớ Băng Nhi từng nói mình ở rể cho gia tộc giàu nhất quận Bạch Long, hình như là gia tộc họ Chu.
Không đợi Hàn Mộc trả lời, Băng Nhi đứng một bên đã nói: “Đại tiểu thư, cô đừng để gia chủ quay về nhà họ Chu nữa.
Nhà họ Chu nhận gia chủ ở rể, hoàn toàn là vì coi trọng mạch khoáng tinh thiết của chi nhánh, chứ không phải thật lòng coi trọng gia chủ.
Lần nay gia chủ bị người của phủ thành chủ đánh, nhà họ Chu không có một ai đi cứu gia chủ, thậm chí đến tận bây giờ cũng chưa phái người đi thăm hỏi gia chủ.”
Nghe vậy, Hàn Mộc lập tức dời đi sự chú ý.
“Cái gì? Mạch khoáng tinh thiết? Nhà chúng ta có mạch khoáng hả?”
Hàn Mộc dường như thấy một hàng chữ “hoàng kim đại đạo” xuất hiện trước mắt, nhưng ngay lập tức đã bị Sở Hàn Tâm vô tình chặt đứt.
“Mạch khoáng tinh thiết là chủ mạch chia cho chúng ta, trên danh nghĩa là của chúng ta, thực tế thì quyền khống chế nằm trong tay chủ mạch, nhà họ Chu không biết chuyện này.”
“Haizz…” Hàn Mộc bất đắc dĩ thở dài, xem ra mình thật sự là “mệnh thiếu tiền”, đã định sẵn là không làm được phú nhị đại rồi.
Ngay sau đó, Sở Hàn Tâm nói thêm: “Tuy rằng nhà họ Chu không ra mặt chuyện đệ bị đánh, nhưng dù sao cũng là vì hành vi của đệ rất vô sỉ, chẳng trách được ai cả.
Đệ và đại tiểu thư nhà họ Chu đã thành hôn nửa năm rồi, người ta có câu phu thê một lòng, đệ không được phép bội tình bạc nghĩa.”
Lúc nghe Sở Hàn Tâm nhắc đến đại tiểu thư nhà họ Chu, không hiểu vì sao trong lòng Hàn Mộc nảy sinh ra loại cảm xúc chán ghét thù hận.
Loại cảm xúc này cực kì mãnh liệt, giống như là ý thức còn sót lại của nguyên chủ.
Bởi vì loại cảm xúc này, cho nên Hàn Mộc nảy sinh tâm lý mâu thuẫn với nhà họ Chu. Hắn lập tức lắc đầu nói: “Đại tỷ, đệ tạm thời không muốn về nhà họ Chu, định ở chi nhánh thêm một thời gian.”

Nghe vậy, Sở Hàn Tâm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên lần nữa.
Phải biết rằng từ khi Hàn Mộc ở rể nhà họ Chu, trong nửa năm qua, hắn chưa từng về chi nhánh, rõ ràng là không sống được cuộc sống khổ cực ở chi nhánh.
Sở Hàn Tâm nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Đã vậy thì đệ cứ ở nhà nghĩ dưỡng một thời gian đi. Nhưng đệ phải nhớ biết thân biết phận mình, nếu còn dám làm ra cái loại chuyện vô sỉ trước đó nữa thì đừng trách tỷ vô tình!”
Dứt lời, Sở Hàn Tâm bóp nhẹ tay, hai chiếc đũa trúc lập tức bị bóp nát vụn.
Thấy vậy, Hàn Mộc nheo mắt, đứng dậy hành lễ.
“Đại tỷ, đệ còn chưa khỏe, đi trước đây!”
Nói xong, Hàn Mộc vội vàng chạy như bay về phía hậu viện.
Chỉ là mới đi được vài bước, Sở Hàn Tâm lại gọi hắn.
“Hàn Mộc!”
Lúc này, Sở Hàn Tâm nhìn về phía Hàn Mộc với ánh mắt phức tạp, hơi khựng lại rồi nói: “Nam tử hán đại trượng phu, dù cho không có thiên phú tu luyện, chỉ cần liên tục vươn lên, thì thế nào cũng sẽ có ngày nổi bật. Tỷ hi vọng đệ đừng tự sa ngã nữa.”
Nghe vậy, Hàn Mộc hơi sửng sốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.