Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 27: có điều




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời chiều ngã về tây, trên sân cỏ trong hậu viện Hàn phủ, Hàn Mộc khuỵu gối, cả người trầm xuống, song quyền đặt bên eo, vẻ mặt nghiêm túc lại trang trọng.
“Hây!”
Theo tiếng quát từ trong miệng, Hàn Mộc đấm hết quyền này đến quyền khác, thỉnh thoảng thay đổi bước đi, thế quyền cũng thay đổi theo sau đó, dứt khoát lưu loát, lực quyền mờ ảo, rất có uy thế.
Hàn Mộc đánh ra bộ quyền trông cũng rất gì và này nọ, có vài phần khí thế của cao thủ.
Có điều, Hàn Mộc lau mồ hôi trên trán, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Hôm nay Hàn Mộc vừa mới luyện võ kỹ. Hắn luyện với một lòng nhiệt tình, còn tràn đầy khắc khổ, tốn đến mấy canh giờ, tập trung học thuộc Hám Sơn Quyền, mãi cho đến khi thành thạo, đánh ra đầy đủ bộ quyền pháp.
Hắn tưởng rằng mình có thể vì vậy mấy phát huy ra hết uy lực của Hám Sơn Quyền, nhưng sự thật không phải là như thế.
Hàn Mộc rất rõ ràng rằng bộ quyền pháp hắn vừa mới đánh ra trông có vẻ trôi chảy, nhưng lực lượng của mỗi một quyền lại tương đương với mỗi một quyền mà hắn tùy tay đánh ra lúc bình thường.
Nói cách khác, giờ phút này, Hàn Mộc ngay cả cảnh giới nhập môn “Tụ Lực Cảnh” của Hám Sơn Quyền cũng chưa đạt tới, các quyền mà hắn vừa đánh ra chỉ có tiếng chứ không có miếng.
Hàn Mộc mệt đến mức đổ mồ hôi đầy người. Hắn ngồi bệt xuống sân cỏ, nhìn quyển Hám Sơn Quyền bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.

“Cái quyền pháp gì thế này? Sao luyện cả ngày mà không có một chút uy lực nào hết vậy?”
Hàn Mộc nghĩ nghĩ, xoa cằm nói: “Chẳng lẽ tu luyện võ kỹ… cũng cần phải là thiên tài võ học mới được hả?”
“Ha ha…”
Lúc Hàn Mộc đang tự nói với mình, trong đầu chợt truyền đến tiếng cười nhạo.
Hàn Mộc biết là giọng cười của Tiên Nhi. Cô nàng này cứ thích xem trò cười của mình.
“Chủ nhân đừng trách ta, người ta thật sự là không nhịn nổi, người ta lần đầu tiên nhìn thấy có người tu luyện võ kỹ như thế đấy!”
Hàn Mộc sửng sốt: “Ý của cô là… cách tu luyện của ta không đúng hả?”
Tiên Nhi bật cười thành tiếng lần nữa: “Chủ nhân không phải đang tu luyện, chủ nhân chỉ đang nhìn hổ vẽ mèo, được cái vẻ bên ngoài thôi. Xem ra là chưa từng có ai dạy chủ nhân tu luyện võ kỹ rồi.”
Hàn Mộc nghe vậy cũng không tức giận. Đúng là không ai dạy hắn tu luyện võ kỹ. Hắn vốn có thể đi nhờ Sở Hàn Tâm dạy dỗ. Nhưng mà vì đối phương cho rằng trên người hắn vẫn còn bị thương, tất nhiên sẽ không cho phép mình tu luyện võ kỹ. Vậy nên mới có chuyện Hàn Mộc tự mò mẩm một mình ở đây.
Có điều, nghe giọng điệu của Tiên Nhi, Hàn Mộc liền biết mình được giúp rồi, hỏi: “Tiên Nhi, chẳng lẽ tu luyện võ kỹ cũng cần có bí quyết gì hả? Vì sao ta tu luyện cả một ngày mà vẫn không nhập môn được?”

Đối mặt với sự học hỏi của Hàn Mộc, giọng điệu của Tiên Nhi trở nên nghiêm nghị hơn, giải thích: “Chủ nhân, con đường võ kỹ sâu rộng, có thể phát huy lực lượng của linh võ giả đến mức tận cùng, khi tu luyện đến đỉnh, thậm chí có thể vượt cấp giết địch. Chuyện đâu có dễ như ngươi nghĩ, chỉ cần một hai ngày là có thể luyện xong.
Cho dù là vật phàm võ kỹ đơn giản nhất, cũng cần phải có kiến thức cơ bản, chú ý đến sự phối hợp của cơ bắp, khớp xương và kỹ xảo phát lực, thậm chí là con đường vận chuyển khí huyết trong cơ thể, tốn khoảng một hai năm mới nhập môn là chuyện bình thường.
Chủ nhân mới bước vào võ đạo, tuy rằng cơ thể đã trải qua rèn luyện, nhưng mà lại yếu về các kiến thức cơ bản, nên là sẽ khó để tu luyện võ kỹ hơn người tập võ từ nhỏ.
Nếu không có ai dạy dỗ, mà cứ tiếp tục luyện thì dù có luyện mười năm tám năm cũng chưa chắc nhập môn được.”
Nghe vậy, Hàn Mộc cảm thấy ngạc nhiên. Không ngờ mình đã là võ giả, mà còn phải chú ý đến nhiều thứ như vậy khi tu luyện võ kỹ. Mốc thời gian một hai năm mới nhập môn cũng khiến Hàn Mộc giật mình.
Rốt cuộc thì hắn từ không hề tu vi đến võ đồ ba sao chỉ tốn vài ngày, từng thể nghiệm cảm giác bay nhanh như tên lửa, rồi bây giờ chợt bảo hắn từ từ đi bộ, hắn thật sự có chút không thích ứng.
Lúc Hàn Mộc đang suy nghĩ đủ điều, Tiên Nhi lại nói: “Chủ nhân muốn nhanh chóng tu luyện võ kỹ cũng không phải là chuyện gì khó.”
“Hả?” Hàn Mộc ánh mắt sáng ngờ, bình tĩnh hỏi lại: “Tiên Nhi có cách gì không?”
Tiên Nhi cười duyên nói: “Cách không khó lắm. Hũ Luyện Yêu có thể luyện mọi thứ trong đất trời, cho dù là ý trong võ kỹ cũng có thể tinh luyện ra được.

Nếu chủ nhân tu luyện võ kỹ ở cảnh trong hũ, dùng Hũ Luyện Yêu phụ trợ, hấp thu ý trong võ đạo vào cơ thể, tất nhiên việc tu luyện sẽ chỉ tốn một nửa công sức, phối hợp với linh dịch sinh mệnh tăng thêm lực lượng khí huyết, thì sẽ như hổ thêm cánh.”
Ánh mắt Hàn Mộc lập tức sáng ngời hơn nữa. Không ngờ Hũ Luyện Yêu còn có tác dụng kỳ diệu như thế.
Nhưng mà, một câu tiếp theo của Tiên Nhi lại như hắt một chậu nước lạnh lên đầu Hàn Mộc.
“Chỉ cần chủ nhân có đủ linh thạch thì mọi thứ đều không phải là vấn đề. Rốt cuộc thì tất cả các công dụng của Hũ Luyện Yêu đều phải dựa vào năng lượng.”
Nghe vậy, Hàn Mộc lập tức như một quả bóng xì hơi. Quả nhiên là không thể nói tình cảm với Thần Khí, chỉ có linh thạch mới là vương đạo.
Nhưng mà Hàn Mộc vẫn còn nửa tin tưởng nửa nghi ngờ lời nói của Tiên Nhi. Hàn Mộc muốn đi hỏi thêm người khác nữa.
Màn đêm buông xuống, lúc nhìn Hàn Lôi đang nằm trên giường, Hàn Mộc thuận miệng hỏi đối phương tâm đắc khi tu luyện Hám Sơn Quyền, ví dụ như là phải tốn bao lâu mới có thể nhập môn.
Tuy rằng Hàn Lôi bị thương nặng, nhưng chủ yếu là bị thương ngoài da, lại thêm cậu vốn có thân thể khỏe mạnh, cộng thêm linh thạch phụ trợ khôi phục, vậy nên chỉ gần một ngày là tinh thần đã tốt lên nhiều, có thể giao lưu bình thường.
Đối với Hàn Mộc, Hàn Lôi đã hoàn toàn thay đổi thái độ, có thêm một phần thân thiết và tôn trọng, tất nhiên là sẽ nói hết những gì mà Hàn Mộc muốn biết.
Hàn Mộc còn nhớ rõ, lúc Hàn Lôi nói rằng cậu phải tốn bảy tháng mới đạt đến Tụ Lực Cảnh của Hám Sơn Quyền, trong mắt cậu toát lên vẻ tự hào sáng rọi.
Theo lời nói của Hàn Lôi thì trong toàn bộ nhà họ Hàn, có cực kì ít người trẻ tuổi có thể nhập môn Hám Sơn Quyền trong vòng một năm.

Nghe thấy tin tức từ đệ đệ mình, Hàn Mộc cảm thấy có chút đắng lòng. Xem ra là Tiên Nhi không lừa mình, tu luyện võ kỹ là một quá trình dài dòng.
Nghĩ đến sự uy hiếp đến từ chủ mạch nhà họ Hàn, và quy tắc thép dùng võ để nói chuyện của thế giới này, Hàn Mộc cảm thấy mình không có nhiều thời gian để nghiên cứu võ kỹ. Xem ra là mình phải dựa vào Hũ Luyện Yêu để nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân. Nếu không thì hắn tự bảo vệ mình còn không xong, làm sao đi bảo vệ chi nhánh được.
“Không được rồi, ta phải nhanh chóng đi kiếm tiền mới được!”
Trong lòng có cảm giác nguy cơ, Hàn Mộc rất nhanh thì bắt đầu làm việc. Sáng sớm của ba ngày sau, hắn quyết định đi quận thành quận Bạch Long.
Sau khi lấy một trăm đồng vàng từ nhà kho, Hàn Mộc lại một lần nữa nói với Sở Hàn Tâm việc đi quận thành. Thấy Hàn Mộc đã lành thương, ý định cũng rất kiên quyết, Sở Hàn Tâm liền không phản đối nữa. Nàng lấy ra hai tờ bùa chú từ trong tay áo đưa cho Hàn Mộc.
“Đây là một tờ bùa nhẹ nhàng và một tờ bùa sức mạnh. Đệ đi quận thành nhớ đừng có gây chuyện, nếu gặp nguy hiểm thì thông minh một chút, tránh được thì cứ tránh, đừng cậy mạnh, biết chưa?”
Nhìn hai tờ bùa chú mà Sở Hàn Tâm đưa cho mình, Hàn Mộc cảm thấy ấm lòng, cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm chưa từng có ở kiếp trước.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp có vẻ tiều tụy của Sở Hàn Tâm, Hàn Mộc nói: “Đại tỷ, tỷ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm lụng vất vả quá.”
Sở Hàn Tâm gật đầu, dẫn Băng Nhi và Trương quản gia đưa Hàn Mộc ra ngoài cửa.
Đứng từ xa nhìn ba người đưa tiễn mình, trong lòng Hàn Mộc dâng lên cái loại cảm giác người mang sứ mệnh, mình nhất định phải trở nên mạnh hơn, làm cái nhà này hưng thịnh lần nữa.
Hàn Mộc mang theo ánh mắt kiên định đi về phía đông, hướng quận thành quận Bạch Long…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.