Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 20: Một tiếng bịch vang lên




Hàn Nguyên không thể nào ngờ được Hàn Mộc bị Linh Phong Chưởng của mình đánh trúng mà vẫn còn sức phản kháng.
Ăn một đá giữa háng, ăn một đá trên đầu gối, rồi ăn thêm một đá ngay mặt, mặt màyHàn Nguyênn như hoa đào nở, máu tươi giàn giụa, hét thảm
một tiếng.
Có điều, kiếp trước từng có vô số lần đánh nhau với du côn lưu manh, Hàn Mộc biết rõ một đạo lý.
Ðó là tuyệt đối không thể cho đối thủ cơ hội lật bàn, nếu không đến cùng người ngã xuống sẽ là mình.
Về phần võ đức gì đó, ta lại không phải tông sư, nói võ đức cái gì.
Nhân lúc Hàn Nguyên bị một đầu gối đâm cho choáng váng đầu óc, hắn dùng một tay túm cổ áo Hàn Nguyên, tay còn lại đấm mười mấy quyền liên tục lên bụng Hàn Nguyên, khiến Hàn Nguyên hộc máu liên tục, kêu thảm không thôi.

Đối mặt với thế tấn công điên cưồng của Hàn Mộc, Hàn Nguyên gần như bị đánh chết ngất, rốt cuộc cũng nổi cơn điên cuồng trong tuyệt cảnh.
Ánh mắt gã đột nhiên trở nên dữ tợn, không biết lấy sức từ đâu ra...
Gã dùng một tay chụp nắm tay của Hàn Mộc đang đấm về phía mình, tay còn lại rút mạnh trường kiếm bên hông ra, trường kiếm được kéo ra một nửa, ánh kiếm sắc bén lập lòe.
“Hàn Mộc, ta muốn ngươi chết!”
Lúc này, Hàn Nguyên đã rơi vào trạng thái điên cuồng, bất chấp việc có nên giết Hàn Mộc hay không, cứ rút kiếm là chém ra.
Có điều, Hàn Nguyên tàn nhẫn, Hàn Mộc còn tàn nhẫn hơn.
Lúc nhận thấy ánh kiếm lóe lên, Hàn Mộc không hề do dự dùng đôi tay †úm cả người Hàn Nguyên, đâm mạnh trán mình vào trán đối phương.
“Bịch!"
Một tiếng bịch vang lên, khiến mọi người đứng trong sân nhà họ Hàn giật nảy cả mình.
Hàn Nguyên đang trong cơn điên cuồng, cuối cùng cũng không còn sức lực, ngã quy xuống đất, trên trán dính đầy máu tươi, cơ thể run rẩy, cổ họng phát ra tiếng rên đau không giống người.
Lúc này, trên trán Hàn Mộc cũng dính đầy máu, chỉ là hắn vẫn còn đứng vững tại chỗ.
Cũng vào lúc này, mười tên con cháu dòng bên đi theo Hàn Nguyên đang đứng trong sân chỉ nhánh nhà họ Hàn rốt cuộc hồi hồn, thấy Hàn Nguyên cả người đầy máu ngã xuống đất, một tên thanh niên hô lên trong cơn hoảng loạn.

“Mau... mau cứu Hàn Nguyên!”
Một đám người cùng lao tới. Có điều, không đợi đám người lao tới, Hàn Mộc mới vừa đứng vững đột nhiên cúi người rút ra nửa phần còn lại thanh kiếm của Hàn Nguyên.
“Keng!”
Trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sắc bén chợt lóa, Hàn Mộc trực tiếp kề trường kiếm lên cổ Hàn Nguyên.
“Ai dám đi lên một bước, ta liền làm thịt hắn!”
Hàn Mộc quát lạnh một tiếng, đôi mắt phiếm đỏ chợt nhìn lướt qua cả đám con cháu dòng bên nhà họ Hàn.
Hành động của Hàn Mộc khiến một đám mười người lập tức dừng bước, ai cũng đứng yên tại chỗ, không dám nhích lên chút nào.
Nhìn Hàn Mộc tay cầm trường kiếm, trên trán dính máu, trong mắt sát khí bừng bừng, mọi người không còn vẻ hài hước khinh thường ban đầu nữa, mà thay vào đó là vẻ chấn động và khó tin.
Ai cũng không ngờ rằng tên vô dụng nổi tiếng quận Bạch Long lại có thể đánh thắng Hàn Nguyên - một gã tài nghệ xuất chúng trong đám con cháu dòng bên nhà họ Hàn, với một phương thức đẫm máu điên cuồng như thế kia.

Tuy rằng đám con cháu nhà họ Hàn từng trải qua rất nhiều diễn luyện thực chiến, cũng từng tỷ thí với con cháu gia tộc khác, nhưng mà bọn họ chưa từng thấy phương thức chiến đấu điên cuồng như Hàn Mộc, thật sự là cái loại đánh nhau bất chấp sống chết.
Sự điên cuồng của Hàn Mộc khiến bọn họ cảm thấy rùng mình. Giờ phút này, khi thấy đối phương rút kiếm kề lên cổ Hàn Nguyên, không một ai dám nghỉ ngờ Hàn Mộc chỉ đang hù dọa, ai cũng bị sát khí trên người Hàn Mộc dọa sợ.
Ngay cả Sở Hàn Tâm đứng cách Hàn Mộc chỉ có vài trượng, đang định ra tay cứu giúp Hàn Mộc, cũng không nhịn được ngây người khi nhìn bóng dáng cầm kiếm kia.
Giờ phút này, nàng dường như thấy được bóng dáng cao lớn chém giết vô số tên cướp, cứu nàng ra khỏi địa ngục kia.
Vừa khiến cho toàn trường sợ hãi xong, Hàn Mộc từ từ thu tầm mắt lại, nhìn xuống Hàn Nguyên dưới chân, trên mặt nở nụ cười rợn người.
Lúc này, Hàn Nguyên mở hờ đôi mắt, cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ, rồi thấy được nụ cười sởn tóc gáy trên mặt Hàn Mộc, gã không nhịn được run rẩy dữ dội, hoảng loạn hét to: “Ngươi... ngươi không thể chạm vào ta... ta là cấp dưới của Hàn Thần, nếu ngươi chạm đến ta, chủ mạch nhất định sẽ trị tội chi nhánh nhà họ Hàn.”
Nghe vậy, ý cười trên mặt Hàn Mộc càng đậm. Hắn nhìn về phía Hàn Lôi vết thương chồng chất nằm trên cáng ở cách đó không xa, rồi nhìn xuống Hàn Nguyên, lạnh giọng nói: “Không phải lúc nãy ngươi nói muốn đã gãy hai chân hai tay của đệ đệ ta sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.