Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 110: Nói Thừa!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vương Xung mừng thầm.
Suy nghĩ xem lát nữa cậu em Lâm sẽ cảm ơn mình như thế nào.
Nhưng không ngờ vừa mới đi ra ngoài thì Lâm Phong đã đột nhiên đưa tay ra túm được cổ áo của ông ta, xách ông ta lên.
"Cậu...!cậu Lâm, cậu thế này là?”
Vương Xung giật mình hoảng sợ, cũng càng không hiểu ra sao!
Cách đó không xa, Trương Bân đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
Thế này hiển nhiên là không nằm trong dự liệu của hai người.
"Hiện tại tôi thật sự hận không thể bóp ch ết ông! Ai cho ông sắp xếp bốn người phụ nữ cho tôi?”
Lâm Phong lạnh lùng hỏi.
Vương Xung nghe thế thì âm thầm giật mình, hỏi lại theo bản năng:
"Lế nào cậu em, không...!không thích phụ nữ?”
"Nói thừa! Đương nhiên là tôi không...”
Lâm Phong khựng lại.
Anh tức giận vứt Vương Xung xuống ghế salon, lạnh lếo nói: "Đương nhiên là tôi thích phụ nữ!”
"Chẳng qua tôi chỉ thích một người duy nhất! Người phụ nữ đó chính là Trần Y.
Nặc mà hôm qua ông nhìn thấy.”
"Mà ban nãy ông sắp xếp cho bốn cô gái tươi trẻ vây quanh tôi, kết quả bị Trần Y Nặc nhìn thấy!”
"Cho nên...!Ông nói xem bây giờ tôi nên giết ông, hay vẫn là giết ông đây?”
Vừa dứt lời, Vương Xung và Trương Bân đưa mắt liếc nhìn nhau, đều hiểu ra vấn đề ở chỗ nào!
Tối hôm qua, Lâm Phong nhìn thấy vị hôn thê của Giang Quân Lâm, còn có vẻ rất nhiệt tình.
Hai người bọn họ còn tưởng rằng Lâm Phong thích phụ nữ xinh đẹp, cho nên định lấy ấn tượng tốt ban đầu, tạo ra được chút quan hệt
Kết quả, không ngờ rằng muốn vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa rồi!
Lúc này, Trương Bân bỗng nhiên cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn, đập một cái lên trán mình!
"Bốp!” Trong nháy mắt, máu tươi tràn ra đây mặt Trương Bân.
"Cậu Lâm, chuyện này không liên quan gì đến đại ca cả, là do tôi đưa ý kiến ngu ngốc này! Chúng tôi chỉ muốn cậu được thoải mái một chút, không ngờ lại hại
cậu!”
Trương Bân thở hắt ra một hơi, lại nói:
"Cậu Lâm, chuyện này không liên quan gì đến đại ca cả, là do tôi đưa ý kiến ngu ngốc này! Chúng tôi chỉ muốn cậu được thoải mái một chút, không ngờ lại hại cậu!”
"Bân Tử, cậu...!
Vẻ mặt Vương Xung thay đổi, vội vàng rút khăn tay lau máu trên trán Trương Bân.
Bân Tử và ông ta có mối giao hảo sinh tử!
Hiện tại, ông ta thấy người anh em tốt của mình vì mình mà không cần mạng sống, trong lòng vửa cảm động vừa khó chịu.
Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.
'Trương Bân này cũng tính là một kẻ độc ác!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.