Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 100: Cút Ngay Cho Tao!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Quả quyết tát thêm phát nữa, má phải Tân Phong cũng sưng đỏ lên.
Có vẻ cân đối hơn nhiều.
"Cút ngay cho tao!"
Lâm Phong không kiên nhẫn nói.
Với cái loại con ông cháu cha chỉ biết làm anh hùng trên bụng phụ nữ thế này,
thật sự khó mà khiến anh có một xíu hứng thú nào.
Hai tay Tân Phong ôm mặt, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt phẫn nộ.
Từ xưa đến nay anh ta chưa bao giờ bị ai đánh vào mặt!
Hơn nữa lại còn ở trước mặt rất nhiều người thế này!
"Mày chờ đó cho tao! Chuyện này chưa xong đâu."
Tần Phong để lại một câu nói hung ác rồi chật vật bỏ chạy.
Lâm Phong lặng lẽ lắc đầu, sau đó nhìn em gái nói:
"Tiểu Dao, sau này em đừng có khách sáo với loại người thế này, nếu nó còn
đến chọc ghẹo em nữa thì em cứ mạnh dạn dùng lá bùa chú mà anh đưa em mà tiếp đãi nó, đừng sợ, có chuyện gì thì đã có anh trai bảo vệ cho rồi."
xá.
"Vâng, em biết rồi!"
Lâm Vân Dao ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu, trái tim nhỏ đập loạn lên.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ anh trai đứng ra bảo vệ mình lúc nấy, rất rất đẹp trai.
"Vậy em đi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
Lâm Phong xoa đầu em gái.
"Anh, hẹn gặp lại!"
Lâm Vân Dao gửi một nụ hôn gió, sau đó kéo va li chạy chậm về hướng ký túc
Thấy vậy.
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ sau khi anh quay về, em gái ngày càng buông thả bản thân hơn nhiều.
Suy cho cùng thì mấy năm nay, một mình cô ấy đã gánh chịu quá khổ cực!
Mà đây mới chính là tính cách trước kia của Tiểu Dao!
Chuyện của Tần Phong cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi.

Lâm Phong cũng không để trong lòng.
Anh đứng dừng chân một lát.
Rồi Lâm Phong lại bắt đầu đi dạo quanh trường học.
Con dốc tình nhân, sân thể dục, nhà thí nghiệm, rừng cây nhỏ...
Nhìn những khung cảnh quen thuộc mà lại xa lạ.
Trong lòng anh cứ mãi bùi ngùi, có cảm giác như cảnh còn người mất.
Sau đó, anh lại đi đến con phố bán quà vặt ở cửa sau trường.
Trong ký ức, nhiều cửa hàng đã biến mất chẳng còn thấy đâu, rõ ràng là đã đóng cửa, cũng có một số thì vẫn mở, nhưng mà trước cửa lại vắng tanh, làm ăn kém xa trước đây.
"Thời đại Internet, việc mở một cửa hàng truyền thống càng ngày càng khó hơn!"
"Nhớ năm ấy, nơi này náo nhiệt đến vậy, chẳng có ai cúi đầu chơi điện thoại, mọi người túm tụm lại thành nhóm vui vẻ đi dạo, ăn xiên nướng, gắp thú bông...!Sau đó lại đi karaoke hát bài Dù chết vẫn muốn yêu, hát đến nỗi khản cả cổ họng."
"Là do thời đại thay đổi, hay do con người thay đổi?"
Trong lòng Lâm Phong mất mát, cũng không tìm lại được cảm giác năm ấy nữa.
Cuối cùng.
Anh đi tới trước một cửa tiệm bán mỳ văn thắn.
Nơi này là nơi mà trước đây anh và Trần Y Nặc thích tới nhất.
Trần Y Nặc nói cô ấy thích ăn văn thắn, nhưng trong lòng Lâm Phong hiểu rõ, đó chỉ là vì vằn thắn rẻ mà thôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.