Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 4: Một kẻ nghèo rớt mồng tơi




Hạnh Nhi dè dặt an ủi: "Nương nương, Hạnh Nhi cảm thấy... Hôm nay Hoàng Thượng hơi là lạ, dường như khác với ngày thường…"
Quả thật trong lòng nàng ta có cảm giác lạ lùng, nhưng nhất thời không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy hôm nay Hoàng Thượng không giống với mọi ngày.
Lan Phi ngẩn ra, mày liễu nhăn lại, cúi đầu nhớ kỹ lại chuyện xảy ra lúc nãy, quả thật hôm nay Hoàng Thượng đúng là không giống với ngày thường.
Chỉ mong hắn không phải là tâm huyết dâng trào nhất thời, bằng không nước Đại Chu loạn trong giặc ngoài, hoàng triều Diệp Thị sẽ bị hủy hoại trong tay con hồ ly kia, nếu vậy Hoàng Thượng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, sau này làm sao còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông đây?
"Hạnh Nhi, chúng ta hồi cung thôi." Lan Phi thở dài, đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên nàng kêu “ôi” một tiếng, mày chau lại.
"Nương nương..." Hạnh Nhi giật mình, vội đỡ nàng dậy.
Lan Phi khẽ cắn môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn xấu hổ, thẹn thùng nói: "Tam tỷ không phải nói... Nói... Nói... Những chuyện kia... Làm sao..."
Khi nữ tử cổ đại xuất giá, thì trưởng bối trong nhà sẽ nói một số việc nên làm lúc động phòng hoa chúc, còn đưa cho họ một bộ Xuân cung đồ để xem và học hỏi. Những chuyện đó là do tam tỷ Đổng Cát Nhung nói cho nàng biết…chỉ là…chỉ là…sau khi trải qua chuyện đó nàng cảm thấy hình như không giống lắm, ít nhất là khi nhớ lại vẫn khiến nàng sợ hãi.
Hai gờ má của Hạnh Nhi đỏ bừng chần chừ nói: "Nương nương, tam tiểu thư tâm địa hiền lành, sao có thể gạt Người được chứ, có phải là… Hay là, tiểu thư trở về xem..tranh... tam tiểu thư đưa…"
Gương mặt xinh đẹp của Lan Phi càng đỏ hơn, chủ tớ hai người từ cửa hông lặng lẽ trở về tẩm cung của mình, để lại một đám văn võ đại thần, cung nữ, thái giám... đợi ở bên ngoài.
Ngự thư phòng.
Diệp Khôn ngồi trên ghế, lật xem từng tờ sổ sách, sắc mặt còn u ám hơn bầu trời sắp mưa.
Hộ bộ thượng thư Lý Tấn đứng hầu một bên thỉnh thoảng dùng khăn tay liên tục lau mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cơ thể béo núc của ông ta cũng căng thẳng đến nỗi bắt đầu run rẩy.
Hôm nay không biết Hoàng Thượng uống lộn thuốc gì, đột nhiên truyền chỉ triệu kiến ông ta, hỏi dò ông ta số bạc tồn trong quốc khố, tiếp đó là mặt rồng giận dữ, bảo ông ta đem sổ sách hai năm qua tới, Hoàng Thượng đích thân, bảo ông ta sao không sợ gần chết cho được?
Mỗi khi Diệp Khôn lật xem một tờ, vẻ mặt lại âm trầm thêm một chút. Sau khi thoát được danh xưng xử nam, anh cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Hoàng đế là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, thật ra cũng không dễ làm, ít nhất trước mắt anh cảm thấy ngôi vị Hoàng đế này anh ngồi không vững.
Kế thừa lại ký ức không đầy đủ của tên Hoàng đế chết tiệt kia, anh chỉ biết đại lục man hoang này chia thành sáu đến quốc lớn là Chu, Sở, Yến, Hàn, Kim, Thiên Viêm. trong đó nước Đại Chu có cương vực rộng lớn nhất, dân số nhiều nhất, thực lực quốc gia mạnh mẽ nhất, cũng là một trong những nơi giàu có và đông đúc nhất trung nguyên.
Còn về cụ thể lớn bao nhiêu, có bao nhiêu người, trong trí nhớ của Hoàng đế chết tiệt kia căn bản không có số liệu cụ thể nào, ngược lại Lệ Phi lại khắc sâu trong trí nhớ của hắn, đại mỹ nữ cực phẩm cấp bậc hại nước hại dân như Lan Phi mà còn đứng sau Lệ Phi, đủ thấy Lệ Phi được sủng ái đến cỡ nào.
Ha ha, chuyện này còn phải cảm ơn Lệ Phi kia, bởi vì nàng ta dành hết sủng ái của ba ngàn giai lệ chốn hậu cung, Hoàng đế chết tiệt kia mới lạnh nhạt Lan Phi, vô tình giữ được tấm thân trinh trắng của nàng ấy.
Cổ đại trọng nam khinh nữ, nữ nhân đói chết là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn, cho dù ở thời hiện đại cởi mở nhưng cũng có rất nhiều đàn ông coi trọng vấn đề trinh tiết của phụ nữ. Diệp Khôn chính là một trong số đó nhưng chỉ là vì vấn đề ngọai hình tướng mạo, để không cho đám anh em chế nhạo nữa, vì muốn cố gắng hết sức thoát khỏi tiếng xử nam cho nên bất đắc dĩ anh mới đi đến chỗ thấp kém kia.
Bây giờ anh đã lắc mình thay đổi, trở thành chân long thiên tử, vua của một nước, đương nhiên cảnh giới kia lập tức đã lên đến cực đỉnh rồi, ha ha.
Có điều, Lệ Phi dành sủng ái của ba ngàn hậu cung, lẽ nào nàng ta còn đẹp hơn Lệ Phi gấp trăm lần sao? Ha ha, anh đây không gấp, chỉ cần anh đây ổn định giang sơn thì sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ Lệ Phi kia.
Muốn ngồi vững giang sơn này thì phải hiểu rõ địch trong giặc ngoài mới được.
Đế quốc Thiên Viêm, bốn bề đều là biển, còn được gọi là quốc đảo. Bọn họ nắm giữ hạm đội mạnh nhất trong lịch sử của đại lục, mượn biển rộng mênh mông làm lá chắn tự nhiên nguy hiểm, bình thường chỉ có bọn họ xâm lược, đột kích quấy nhiễu các nước khác mà các nước trên bờ cũng khá đau đầu với họ, duy chỉ có cách là tăng cường lực lượng phòng vệ vùng biển gần bờ thôi.
Đám cướp biển này tụm năm tụm ba, lẩn trốn khắp nơi, phóng hỏa giết người, hành tung bí ẩn, quan quân khó lòng phòng bị, những lão bá tính sống ven biển, dựa vào biển mưu sinh khổ không thể tả.
Địa vực, khí hậu đặc biệt đã hạn chế dân số của đế quốc Thiên Viêm, cũng hạn chế luôn sự phát triển của công nghiệp, nông nghiệp, vì vậy bọn họ luôn có dã tâm với các nước trên bờ.
Phía Tây Bắc của đế quốc Đại Chu là sa mạc lớn mênh mông vô tận, chỉ cần xuyên qua sa mạc Taklamakan được mệnh danh là vùng chết này mới có thể tiến vào thảo nguyên lớn cỏ xanh như nhung được. Ở nơi đó có rất nhiều dân mục sinh sống, đó cũng là vị trí của nước Kim, đi thêm về phía Bắc chính là vùng sông băng đất tuyết cực kỳ lạnh lẽo.
Xét về diện tích đất liền, nước Kim có diện tích lớn nhất, nhưng đa phần là sa mạc lớn và những dòng sông băng đất tuyết không người ở. Nơi lạnh lẽo như vậy cũng tạo nên tính cách hiếu chiến, dũng mãnh của dân tộc du mục này, những con chiến mã tốt nhất cũng đều xuất xứ từ những thảo nguyên mênh mông ấy.
Nước Kim tuyên bố nắm giữ hàng triệu cung thủ, sức mạnh quân sự vô cùng mạnh mẽ, nhưng vì nguyên nhân địa vực cũng đã định sẵn bọn họ thiếu hụt những thứ rất quan trọng như: lương thực, vải vóc, đồ sắt,... Vì vậy nước Kim luôn nhăm nhe như hổ rình mồi với sự giàu có của trung nguyên.
Diện tích của hai nước Yến, Sở chỉ bằng một nửa của Đại Chu, phần lớn là núi sông, địa thế hiểm trở, sản xuất nhiều quặng sắt, nắm giữ quân đội được trang bị tinh nhuệ nhất, trong số mười vị tướng soái uy chấn của đại lục thì mỗi nước đã chiếm ba vị, bọn họ cũng đều là như hổ rình mồi đối với sự giàu có của trung nguyên.
Nước Đại Hàn, thật ra là đế quốc có diện tích nhỏ nhất, sức mạnh quốc gia yếu nhất ở đại lục man hoang, cũng là một đế quốc phụ thuộc vào Đại Chu, hàng năm đều phải tiến cống cho thiên triều, địa hình chủ yếu là núi sông đồi núi lạnh lẽo, nếu không nhờ có đế quốc Đại Chu bao bọc thì Đại Hàn sớm đã sớm diệt vong rồi.
Những tin tức này có được từ trí nhớ còn sót lại của tên Hoàng đế chết tiệt kia. Diệp Khôn muốn tìm hiểu cụ thể hơn thì hoặc là hỏi người khác, hoặc là lật sách xem, đây chính là nỗi lo bên ngoài của đế quốc Đại Chu.
Nước Hoa Hạ cổ, các đời hoàng triều vì tranh cướp ngôi vị Hoàng đế thiếu gì chuyện anh em tàn sát lẫn nhau? Lý Thế Dân, thái tông Hoàng đế anh minh thần võ của nước Đại Đường chẳng phải cũng giết chết anh trai mới bò lên được ngôi vị Hoàng đế sao? Không biết có người nào nhòm ngó ngôi vị Hoàng đế này của bản than không nhỉ?
Mặc kệ có người nào nhòm ngó ngôi vị Hoàng đế này hay không, Diệp Khôn cảm thấy muốn ngồi vững trên giang sơn, trong tay phải có được một lực lượng quân sự trung thành, bằng không bị tên khốn kiếp nào đó khởi binh tạo phản, đoạt ngôi Hoàng đế vậy thì thảm rồi, mạng nhỏ không còn, giang sơn mỹ nhân cũng tan thành mây khói.
Muốn thành lập một nhánh quân đội trung thành với bản thân đương nhiên phải chiêu binh mãi mã, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là tiền, có tiền mua tiên cũng được, cách khích lệ tướng sĩ tốt nhất chính là cho bọn họ lợi ích thực tế, mà lợi ích thực tế nhất không gì bằng tiền bạc, có như vậy bọn họ mới trung thành, mới bán mạng cho mình được.
Bây giờ anh đây cần nhất chính là những thỏi bạc trắng bóng loáng!
Diệp Khôn hứng chí ngời ngời triệu Hộ bộ thượng thư đến để dò hỏi quốc khố hiện còn bao nhiêu tiền? Nhưng câu trả lời lại chính là bây giờ quốc khố chỉ còn khoảng hơn năm trăm ngàn lượng.
Diệp Khôn há hốc mồm, đế quốc Đại Chu được xưng tụng là một đế quốc giàu có đông đúc nhất, vậy mà quốc khố chỉ còn hơn năm trăm ngàn lượng? Đã vậy còn khất nợ mấy tháng không phát quân lương cho hơn một triệu đại quân đang đóng ở gần biên quan. Phía Bắc có nạn hạn hán, không thu hoạch được một hạt nào, nạn dân khắp nơi, nếu thật sự muốn cấp phát quân lương, cứu tế nạn dân thì năm trăm ngàn lượng bạc này có tác dụng quái gì.
Không ngờ rằng tài chính thu vào của đế quốc Đại Chu lại là số âm, con mẹ nó chuyện này hình như quá khoa trương rồi?
Ngôi vị Hoàng đế của anh đây không ngờ lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.