Xuyên Không Thành Vua Chúa

Chương 33: Ngôi sao tuyệt vời nhất trong lịch sử




Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, những người buôn bán ngoài chợ với quang gánh trên vai đang lần lượt quay về, khiến cho phố xá trong hoàng thành dường như đông đúc và nhộn nhịp hơn.
Tại một quầy hàng tạp hóa chuyên bán son phấn có mấy người phụ nữ đang chọn món mà mình thích, tiểu loli cũng đang đứng đó chọn lựa.
Diệp Khôn tuy ghét Lôi tam tiểu thư đã vu cáo hãm hại tiệm vải Cung Kỳ, nhưng cũng hiểu tiểu loly đã bán thân làm nô tỳ thì bản thân không thể làm chủ được, thật sự rất đáng thương, một người luôn tự nhận mình là một người thương hương tiếc ngọc hiển nhiên là sẽ nảy sinh lòng thương tiếc.
Anh mua cuộn vải hoa đào màu đỏ chẳng qua là vì chuyện làm ăn của Cung Kỳ chứ cũng không biết sẽ tặng cho ai, vải vóc trong cung đều là những cực phẩm được tiến cống, đẹp hơn bên ngoài nhiều, dù gì cũng đã bắt gặp tiểu loli thôi thì cứ tặng cho nàng ta cũng vậy.
"Chào cô nương." Diệp Khôn tiến tới, chắp tay thi lễ, mặt nở nụ cười thân thiện, tít mắt nhìn tiểu loli.
Hai má tiểu loli đỏ lên, vội vã cúi người chào lại, thân phận của cô chỉ là một nha hoàn nhỏ bé làm sao nhận được phần đại lễ này của công tử nhà người ta chứ: “Công tử..."
Diệp Khôn cười nói: "Lúc trước không cẩn thận va phải cô nương khiến tiểu sinh cứ băn khoăn trong lòng, xấp vải này coi như tiểu sinh tặng cho cô nương để chuộc lỗi, rất mong cô nương nhận cho.”
Nói xong, anh lại chắp tay chào tiểu loli, không chờ tiểu loli kịp phản ứng lại đã bung cây quạt trong tay ra rồi thu lại, còn tay trái thì đặt sau lưng, tiêu sái rời đi.
Mục Hiếu Trung dúi xấp vải hoa đào màu đỏ vào trong tay tiểu loli rồi mỉm cười nói: "Mời cô nương nhận lấy, công tử nhà ta nói, nếu cô nương không nhận thì cứ việc vứt đi.”
Nói xong, hắn ta sải bước đi, để lại cô nàng tiểu loli đang ngẩn ngơ và cả những người phụ nữ bên cạnh vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.
"Công tử..." Khi tiểu nha đầu bình tĩnh trở lại thì nhóm người của Diệp Khôn đã hòa vào dòng người tấp nập, nàng ta vội vàng cúi chào về hướng Diệp Khôn đã đi, hai gò má trắng mịn ửng đỏ kiều diễm động lòng người.
"Bối Nghi này, có khi nào vị công tử đó để ý ngươi rồi không?" Một phụ nữ trung tuổi mặc trang phục người làm đang chọn son phấn cho con gái trêu ghẹo nàng: "Công tử rất đẹp trai, lại còn nho nhã nữa, Bối Nghi đúng là có phúc.”
"Vú Triệu đừng nói lung tung nữa mà..." Tiểu nha đầu mắc cỡ đến mức cổ đỏ hết cả lên, nàng ta cúi đầu, ôm xấp vải vào lòng, bỏ chạy trối chết.
Chạy ra một nơi thật xa, nàng mới dừng lại, hít một hơi thật sâu nhưng trái tim vẫn đập rất dữ dội, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, công tử đúng là một người tốt bụng.
Tuy biết mình là một người có thân phận hèn mọn, hoàn toàn không xứng với công tử nhà người ta nhưng những lời nói vừa rồi của vú Triệu vẫn khiến cho nàng mơ mộng về một tình yêu, và con tim ngây thơ đập thình thịch không ngừng.
Diệp Khôn vừa về cung liền lập tức cho tìm thợ thủ công, lệnh chế tạo một cây bút chì theo miêu tả của anh.
Cái gọi là bút chì chính là cây bút dùng than củi đen mài thành thanh dài mảnh làm ruột bút, sau đó dùng đầu gỗ làm thành lớp vỏ bọc bên ngoài, sau khi bọc ruột bút lại thì dùng dây thừng buộc chặt, phần ruột bút lộ ra ngoài được dùng hết thì sẽ dùng một thanh gỗ nhỏ dài, đẩy phần đuôi bút, thế là thành một cây bút chì được Diệp Đại Thiên Tử “phát minh” ra sau khi đến đất nước này.
Thợ mộc được lệnh chế tạo bút chì mừng rỡ như điên, những lúc phải vẽ khi làm mộc mà dùng bút chì để kẻ đường viền sẽ dễ dàng hơn dùng bút lông phác họa nhiều.
Diệp Khôn không sợ “phát minh vĩ đại” của mình bị người ta bắt chước rồi truyền đi khắp nơi nhưng vẫn nhắc nhở tên thợ mộc đó rằng, muốn bắt chước cũng chẳng sao, nhưng phải nói đó là phát minh của một vị công tử tên là "Tích Hoa công tử"!
Trong đầu Diệp Khôn ngoại trừ mỹ nữ, củng cố giang sơn thì chuyện mà anh nghĩ đến nhiều nhất chính là làm thế nào để kiếm được tiền. Ở thời hiện đại, một ngôi sao làm đại diện quảng cáo cho bất kỳ thương hiệu nào cũng đều kiếm được mấy trăm triệu, một chiếc mũ lưỡi trai được một ngôi sao bóng đá đội có thể bán được mấy trăm triệu dollar, vì vậy anh đây cũng muốn tạo ra một ngôi sao tuyệt vời nhất trong lịch sử để tất cả người hâm mộ trong thiên hạ này phải tôn sùng!
Anh trốn trong ngự thư phòng, cầm cây bút chì mà mình vừa mới “phát minh” ra vẽ phác thảo lên giấy, hết tờ này đến tờ khác, sau khi vẽ được bảy tám trang mới cẩn thận cuốn lại rồi cất đi, những bản vẽ này có thể tạo cơ hội cho anh tiếp cận Cung đại mỹ nhân, đương nhiên, cũng sẽ mang về cho anh một khoản tiền lớn.
Không đúng, chỉ cần có được Cung đại mỹ nữ chính là có được cả người lẫn tiền!
Tâm trạng của Diệp Khôn rất tốt, lúc này sắc trời đã tối, anh do dự mãi mới quyết định là sẽ đến cung Thừa Đức.
Sự lẳng lơ của Lệ phi khiến anh vừa sợ, vừa yêu lại vừa mê mẩn nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn cắn răng đến cung Thừa Đức, dù chết dưới hoa mẫu đơn thì có thành quỷ cũng phong lưu.
Lại là một đêm cuồng say, quần thảo trên giường, Diệp Khôn bò ra khỏi giường thôi cũng thấy tốn sức, bủn rủn hết cả chân tay…
Ba lần rồi, lần nào anh cũng bị rút sạch tinh lực, thật sự là quá mất mặt.
Mẹ cha nó, anh đây đã quyết định rồi, không luyện thành Bí quyết Đế vương quyết không bước vào tẩm cung của Lệ phi nửa bước!
Hạ quyết tâm xong, Diệp Khôn liền liêu xiêu lên triều một lúc rồi bãi triều, chạy vèo vèo tới cung Càn Thanh của Lan Phi, khiến Lan Phi và Hạnh Chiêu Dung không biết làm sao đành phải hết lòng hầu hạ.
Cung Thừa Đức.
Lệ phi trời sinh đã duyên dáng, nàng mặc áo lụa màu hồng, uể oải nằm ngả trên ghế, trên chiếc giường nhỏ đối diện là một cô gái trần truồng đang nằm ngửa ra ngủ, tướng ngủ rất chướng tai gai mắt.
Cô nàng không mặc quần áo đó cũng là một người đẹp hiếm gặp, tuy nhiên bờ môi mỏng tang khiến cho người ta có cảm giác nàng ta có phần lạnh lùng, dữ dằn.
Dường như Lệ phi đã quen với cảnh tượng này nên vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Vũ Linh sư tỷ, đã mấy ngày trôi qua rồi mà tỷ vẫn chưa mệt ư, sao còn chưa dậy luyện công, sư phụ mà biết nhất định sẽ quở trách.”
"Woa..." Vũ Linh sư tỷ mơ màng rên lên một tiếng thoả mãn, uể oải duỗi thân hình mê người của mình, ngáp một cái: “Tiểu sư muội, muội không nói thì sư phụ làm sao biết được?"
Lệ phi khẽ nhíu mày liễu: “Còn cần muội phải nói sao, sư phụ chỉ cần thử là biết."
Nhưng Vũ Linh sư tỷ vẫn cứ nằm lỳ trên giường không chịu ngồi dậy: “Biết thì biết, người ta mệt chết đi được..."
Lệ phi lại cau mày, bất mãn nói: "Vũ Linh sư tỷ, lúc trước hình như sư tỷ đâu có thế này."
"Hì..." Không gì khác hơn ngoài tiếng cười phì khe khẽ khiến người ta rung động: “Gần đây hình như hắn đã dũng mãnh hơn rồi, ta yêu chết đi được, hi hi.”
"..." Lệ phi hết biết nói gì, đôi mày lá liễu lại càng nhíu chặt hơn: “Vũ Linh sư tỷ, chính sự quan trọng hơn, đừng để lỡ dở chuyện lớn của sư phụ."
Vũ Linh sư tỷ bất mãn nói: "Ta biết rồi, giúp muội bước vào Đông Cung, đến lúc đó muội chính là Hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ. Chuyện đó mà cũng khó khăn như vậy sao? Muội cứ y theo lời ta, trực tiếp giết chết hai con tiện nhân đó thì bớt được biết bao là rắc rối, nhưng muội cứ trù trừ, vậy thì còn trách gì ta chứ?"
Lệ phi thở dài, nhắc nhở: "Tỷ đừng quên lão già quỷ quyệt Tô Xuân Vinh đó, sư phụ chẳng lợi dụng được lũ thuộc hạ của ông ta chút nào cả."
“Chuyện đó đừng có trách ta." Vũ Linh sư tỷ ngáp một cái: “Tiểu sư muội, ta mệt rồi."
Nói xong, nàng ta liền trở mình, tiếp tục ngủ ngáy đều đều, không thèm ngó ngàng gì tới Lệ phi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.