Mộc Hà, ngươi nói linh tinh cái gì thế? Ngươi làm gì biết chuyện gì mà nói?" Mộc Vân sắc mặt khẽ biến, nàng không ngờ tới vào lúc này muội muội lại đột nhiên nhảy ra muốn một mình gánh chịu.
"Ngươi lui xuống đi!" Mộc Vân sầm mặt lại, bày ra uy nghiêm của người tỉ tỉ.
Nhưng lúc này, đám Mộc Linh Tộc Nhân lại nhao nhao mở miệng:
"Mộc Vân, Mộc Hà, các ngươi cũng không cần phải vì chúng ta mà khuất nhục.
Mộc Linh Tộc tuy không tranh giành gì nhưng cũng không phải đám không có cốt khí!"
"Mộc Vân a, dù ngươi có cầu xin cũng chưa chắc hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta, thà rằng chết có cốt khí một chút!.
"
Các giọng nói kiên nghị lần lượt vang lên khiến Mộc Vân Mộc Hà hai vị Thiên Kiêu đầu lĩnh có chút cảm động.
Nhưng rất nhanh nàng liền lạnh lùng mở miệng quát:
"Đều im miệng cho ta, lần này do ta dẫn đầu, lời ta nói chính là mệnh lệnh!"
Thấy đám Mộc Linh còn nhao nhao muốn nói Thiên Kê có chút buồn bực, ta đang gấp đám các ngươi còn nhao nhao cái gì?
Hung uy lập tức hướng về bọn họ đè ép khiến tất cả đều im bặt.
Hai mắt to như chuông đồng đổ dồn về Mộc Hà và Mộc Vân, nó ồm ồm mở miệng:
"Được rồi, bản toạ còn đang vội, hai đứa tiểu yêu các ngươi ai đem đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện đều nói ra, nếu làm ta hài lòng thì thả đám các ngươi đi cũng không có vấn đề!"
Hai Mộc Linh nghe vậy tuy có chút không cam lòng nhưng các nàng biết đây là đường sống duy nhất hiện nay.
Đồng thời hai người cũng cảm thấy vô cùng bất lực, mạng của bản thân, đồng bạn đều nằm trong tay một người khác, tư vị này không ai cảm thấy dễ chịu a!
Sợ kéo dài thời gian làm đối phương không vui, Mộc Vân chỉ có thể đem tất cả những gì đã trải qua khắc vào một viên ngọc giản quăng cho đối phương.
Thiên Kê cũng không nghi ngờ đối phương ám hại mình, nó đem thần niệm dò xét, một bức hình hiện ra trước mắt sinh động như thật.
Đầu tiên là hai người bọn họ tình cờ bắt gặp Lục Huy bị thương nặng hôn mê, sau đó được bọn họ đưa về giúp đỡ xử lý vết thương.
Qua vài ngày thương thế của hắn hồi phục nên đi gặp tộc trưởng rồi cáo biệt sau đó cũng không rõ tung tích.
Xem đến đây Thiên Kê biết có lẽ lúc chủ nhân phá giới bị thương nặng dẫn đến hôn mê.
— QUẢNG CÁO —
Nó thầm đổ mồ hôi lạnh, may mà chủ nhân không sao a!
Còn về tiểu hồ ly được ôm trong ngực tuy khiến nó hơi nghi hoặc nhưng cũng không thèm để ý.
Chuyện của chủ nhân không đến lượt nó xen vào!
Suy tư chốc lát nó mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
"Chuyện về hắn các ngươi tốt nhất đừng để lộ ra ngoài, nếu không! "
Chưa dứt lời, Thiên Kê đã để lộ ra một tia sát ý như muốn cảnh cáo.
Chúng Mộc Linh Tộc vội vã gật đầu, hai mắt mong chờ.
"Được rồi, các ngươi đi đi!"
"Đa tạ!" Mộc Vân vui mừng cảm kích một câu rồi ngay lập tức dẫn tộc nhân chuẩn bị dời đi nơi này.
"Khoan đã! " Thiên Kê bất thình lình hô to một câu khiến biểu lộ của bọn họ ngay lập tức cứng đờ, nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Mộc Vân sắc mặt khó coi mở miệng hầu như chất vấn:
"Đạo hữu có việc gì chỉ bảo?"
Không lẽ đầu hung thú này muốn nuốt lời? Biết ngay mà, làm gì có chuyện dễ dàng thoát thân như vậy!
Thiên Kê cũng không thèm để ý sự khác thường trong giọng nói của nàng, nó giương cánh phóng ra hai đạo kình khí phân biệt đập trúng Mộc Vân cùng Mộc Hà.
"Mộc Vân cô nương, Mộc Hà cô nương cẩn thận!"
"Hung thú chết tiệt sao ngươi dám!"
Mộc Linh Tộc nhân vô cùng kinh hãi tuyệt vọng hô to, thế nhưng kình khí vẫn không dừng lại đập trúng hai thân hình nhỏ nhắn.
Mộc Vân, Mộc Hà nhắm mắt, trong lòng mang tuyệt vọng cùng tự trách.
— QUẢNG CÁO —
Cuối cùng vẫn phải chết sao? Chúng tộc nhân hảo hữu, xin lỗi các ngươi a, là ta hại các ngươi!
Khoé mắt không tự chủ trào ra hai dòng lệ bi thương.
Bất tri bất giác trong lòng hai người đột nhiên một hình bóng nam tử, có lẽ chính hắn đã mang đến tai hoạ này, thế nhưng hai nàng cũng không hận hắn bởi vì các nàng thấy điều mình làm là đúng!
Vù! Vù!
Kình khí nhập thể!
Một hơi thở qua đi, chết cũng không đau đớn như trong tưởng tượng a.
Khoan đã, ta còn ý thức? Ta chưa chết?
Trong lúc hai nữ Mộc Linh nghi hoặc, giọng nói ồm ồm từ phương xa truyền tới, từng chữ từng vang vọng trong tai hai người:
"Các ngươi đã cứu chủ nhân của ta một mạng, hai đạo khí tức này coi như là ta giúp ngài ấy trả ơn, trong phạm vi thế giới này nếu như các ngươi có gặp nguy hiểm gì chỉ cần thúc giục ta sẽ ngay lập tức ra tay trợ giúp mỗi người một lần!"
Mộc Vân lấy hết dũng khí mở mắt ra, phía trước một mảnh yên tĩnh, thân hình to lớn kia đã không còn.
Nếu không phải trong không khí vẫn còn mùi máu tươi thoang thoảng cùng giọng nói ồm ồm kia vẫn còn văng vẳng có khi nàng còn cho rằng mình đang nằm mơ a!
Đám Mộc Linh Tộc nhân ùa lại, cả đám ôm nhau khóc vì vui sướng sống sót sau tai nạn.
Phát tiết một hồi gần ngàn người nhanh chóng thu thập di chuyển.
"Mộc Vân, Mộc Hà tỷ, các ngươi không sao chứ? Ta thấy con hung thú đó đã công kích hai người mà?" Một nữ Mộc Linh khó hiểu hỏi.
Những Mộc Linh khác cũng vô cùng hiếu kì không hiểu ra sao.
Mộc Vân Mộc Hà mắt hạnh khẽ liếc nhìn nhau rồi mỉm cười:
"Không có gì, vừa nãy là hai đạo khí tức của nó, bởi vì! "
Các nàng cũng không giấu giếm gì đem đầu đuôi mọi chuyện đều giảng giải cho chúng tộc nhân.
Do bản tính trời sinh Mộc Linh Tộc vô cùng hòa ái và đoàn kết, cũng không có chuyện phản bội tộc quần nên hai nàng không hề lo lắng.
— QUẢNG CÁO —
Không chỉ nữ Mộc Linh kia mà những tộc nhân khác khi nghe nàng giảng giải thì vô cùng hâm mộ đồng thời cũng vui thay hai người.
Có lời hứa hẹn này ở trong Tiểu Thế giới hai người coi như có thêm một cái mạng!
"Tốt rồi, dù bất kể thế nào cũng không được để tin tức về vị khách nhân cùng chuyện hôm nay lộ ra ngoài, nhớ chưa!"
Mộc Vân tuy biết khả năng lộ ra gần như bằng không nhưng vẫn có chút lo lắng nên nghiêm mặt rặn dò.
"Biết rõ!"
Trải qua một lần Quỷ Môn Quan, tình cảm đồng tộc lại gắn bó hơn không ít, một đoạn đường cười cười nói nói vô cùng hòa hợp.
! ! ! ! ! !.
Cùng lúc đó, biên giới giữa Đông Hoang cùng Bắc Mạc.
Nơi đây hoàn cảnh vô cùng cằn cỗi: linh khí khô cạn mỏng manh,đại địa khô héo nứt nẻ còn hơn cả Tây Phương, trải dài tầm mắt đều là một màu vàng úa tàn chết chóc.
Hoàn cảnh này không hề thích hợp cho sinh linh sinh sống.
Thế nhưng nơi đây lại khiến cho rất nhiều thế lực kiêng kị bởi vì địa phận này là Thiên Đường của tội ác!
Mà Tội Thành chính là bá chủ của vùng đất này, tuy vẫn chịu chèn ép từ chính đạo nhưng đại năng vẫn tầng tầng lớp lớp.
Ma Tu tội ác ngập trời, Yêu Tộc hung hãn đâu đâu cũng gặp.
Có người nói thời xa xưa vùng đất này nhân khí tài nguyên vô cùng màu mỡ nhưng do Ma Tu cướp bóc giết chóc quá đà khiến sinh khí suy giảm, Thiên Đạo căm ghét đem nó bỏ rơi.
Bởi vì không có linh khí nên không thể tu luyện, dần dà nơi đây lại trở thành ngục tù giam giữ tội phạm bị chính đạo truy nã, mà Tội Thành chính là thế lực do các tội phạm lập nên, do các cường giả đứng đầu chia nhau nắm giữ.
Mà hôm nay, một vị khách không mời đã giáng lâm Tội Thành!.