Lại chú ý động tĩnh thêm một đoạn thời gian, thấy mọi chuyện đều đã ổn thoả lão trụ trì mới phất tay ra hiệu cho chín vị tăng nhân kia rút lui.
Chín người lại hướng lão làm lễ một phen mới phá không rời đi.
Từ khí tức lưu lại đều là...Bán Bộ Thượng Cảnh!
Lại canh chừng thêm nửa canh giờ đợi không gian đã hoàn toàn hồi phục, lại thanh lý chiến trường xác định không để lại dấu vết lão mới ung dung rời đi.
Một canh giờ sau, trời yên đất lặng, dưới một hố sâu đã bị bùn đất che lấp, một chiếc bát sứt mẻ xấu xí lấm lem bùn đất đang bị chôn sâu dưới đó.
Chính là Hợp Âm Tử Cực!
Đột nhiên chiếc bát toả ra hào quang mờ nhạt, một dòng khí hôi bại từ trong đó trào ra, qua một phen biến ảo lại hóa thành bộ dáng của Tà Cực chỉ là vô cùng hư ảo, không được chân thật như lúc ban đầu.
"Hừ, Kim Luân Giáo, các ngươi chờ đó cho ta!"
Tà Cực liếc nhìn phương hướng Đại Diễn Tự rồi buông xuống một câu oán hận nó lại hóa thành một dòng khí biến mất trong Thiên Địa không biết đã rời đi nơi nào.
Mà lão trụ trì cũng không biết mình, Đại Diễn Tự cùng Kim Luân Giáo sau lưng đều bị nhắm tới!
.......
Một nơi nào đó không phải Thiên Việt đại lục.
Nơi đây Kim Quang tràn ngập, tiên hoa tiên cầm phiêu nhiên bay lượn.
Nhân gian tiên cảnh!
Dưới một gốc cây cổ thụ to lớn một bóng hình đang ngồi xếp bằng không hề nhúc nhích, quanh thân tràn ngập Phật Quang che khuất toàn bộ thân thể.
Từ xa nhìn lại tựa như một pho tượng được đúc từ vàng yên lặng hứng chịu gió sương sánh vai cùng nhật nguyệt.
Đột nhiên kim quang hơi động, Phật Quang càng chói sáng hơn nhưng rất nhanh liền thu liễm lại như bình thường tưởng chừng như vừa rồi đều là ảo giác.
Nhưng một tiếng thở dài lại chậm rãi vang vọng trong không gian:
"Kim Liên tịch diệt, cuối cùng vẫn phải dùng tới.
Tai kiếp chưa trừ mầm họa diễn sinh.
Thôi thôi, sinh tử tai ương từ nơi sâu xa đã tự có định số ta cũng không nên nhúng tay quá nhiều.
Thiện tai...!Thiện tai!"
.................
Thiên Việt đại lục.
— QUẢNG CÁO —
Từ khi chứng kiến đợt Thiên Kiếp kia nàng không những không dừng lại mà càng nhanh chóng vội vã lên đường.
Khi cách Thiên Ma Giáo cũ còn hơn vạn dặm thì Thiên Kiếp cũng đã ngừng hẳn, nàng cũng thở phào một hơi sau đó lại một lần nữa lo lắng cho tình hình của cha con Lục Huy.
Tiếp tục phi hành nhưng vừa định di chuyển lại bắt gặp một đám người từ bên kia phi tới.
Đối phương khí tức mạnh mẽ, mình thân cô thế cô chưa rõ là bạn hay địch nàng cũng không dám buông lỏng.
Đem tốc độ hạ xuống, pháp lực cũng điều động đề phòng bất trắc.
Rất nhanh hai bên liền chạm mặt, nàng cũng thở phào một hơi.
Tuy có mấy người chưa gặp mặt nhưng La Sinh cùng Hắc Dung nàng đã thấy qua, dù sao hai bên cũng có qua lại hợp tác nên chạm mặt vài lần.
Tám hung thú thấy người là đến liền phô bày ra hung uy ngăn cản.
Hắc Dung nhìn thấy nàng cũng có chút ngoài ý muốn hỏi:
"Thúy Yên muội muội sao ngươi lại tới đây?"
Đứng trước hung uy ngập trời của tám đại hung thú Thúy Yên cũng hơi lo sợ nhưng khi để ý thấy Tiểu Thanh Trúc bị băng bó toàn thân thì vô cùng lo lắng và cố đè ép sợ hãi lễ phép chào:
"Hắc Dung tỷ tỷ ngươi tốt, ta thấy động tĩnh bên này lớn quá nên hơi lo lắng cho Tiểu Thanh Trúc nên muốn đến xem sao! Con bé không sao chứ?"
Hắc Dung thấy nàng hơi bồn chồn liền chuyển cáo vài câu với mấy hộ tông thần thú rồi nở một nụ cười mỉm:
"Thiếu Giáo chủ tạm thời đã không có gì đáng ngại! Được rồi, đây cũng không phải nơi nói chuyện, muội đi cùng chúng ta đi!"
"Được rồi! Nhưng mà...." Thúy Yên gật đầu nghe theo nhưng vẫn hơi lo lắng liếc nhìn đằng sau bọn họ.
La Sinh hiển nhiên biết nàng lo lắng điều gì liền giành trước nói:
"Giáo chủ cũng không ở đây, chi tiết mọi chuyện để sau hãy nói, rời khỏi đây trước đi!"
Thúy Yên nghe vậy liền thở phào một hơi, nghe theo bọn họ cùng đồng hành li khai, lại đi thêm một quãng rồi chuyển sang hướng khác.
Một lúc sau đã tới được địa chỉ đóng quân tạm thời của Thiên Ma Giáo.
— QUẢNG CÁO —
Thấy các vị Thái thượng cùng hộ tông thần thú đều an toàn trở về ba mươi sáu đường chủ, mười hai Hộ Pháp đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhanh chóng dọn dẹp căn đại điện vừa mới xây xong trên sơn phong cao nhất kia cho đám La Sinh tạm thời cư ngụ.
"Các vị Thái thượng Hộ Pháp, các ngài không sao chứ?"
"Thiếu Giáo chủ sao lại bị thương nặng thế này?"
"Nhanh nhanh, Hoàng lão đầu ngươi mau lại xem chút, đem đan dược trị thương tốt nhất tới đây..."
"Được được...các vị mau nhường đường chút!"
Tiếng hỏi thăm không ngừng vang lên nhưng khi thấy Tiểu Thanh Trúc bị thương ai nấy đều lo lắng liền kêu gọi Hoàng lão đầu Luyện Đan Sư thứ nhất trong giáo đứng ra xem xét.
Hiện trường tuy nhốn nháo nhưng đều là một mảnh lo lắng cùng ấm áp.
Thúy Yên đứng một bên quan sát hết thảy cũng hơi thất thần.
Những vị ma đầu gian ác bị chính đạo truy sát tụ tập cùng một chỗ tranh cãi nói cười vô cùng hòa hợp.
Mặc dù nàng biết Thiên Ma Giáo không hề tàn ác như đồn đại nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Đôi khi nàng vẫn phản cảm vì hành động chứa chấp ma đầu cùng dùng sức mạnh ép buộc môn phái khác quy thuận của bọn họ nhưng đến nay chứng kiến thì mới nhận ra bọn họ làm vậy cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ.
Trên đời này ngoài một số ma tu tâm lý biến thái độc ác ra thì không hẳn ma tu nào cũng vậy.
Hiển nhiên Thiên Ma Giáo chúng nhân đều bị Lục Huy ép vào khuôn khổ không tùy tiện lạm sát người vô tội.
Nghĩ tới đây nàng lại hơi mỉm cười.
Nam nhân nàng từng yêu vẫn không hề thay đổi!
"Được rồi được rồi, mấy người các ngươi tránh ra chút, thương thế ta cũng sơ cứu rồi, đừng ồn ào quá làm Thiếu Giáo chủ thức giấc!"
Hắc Dung thấy đám người ồn ào quá liền mắng một câu.
Nàng cũng lo sợ tiếng động lớn sẽ làm Tiểu Thanh Trúc thức giấc, dù sao nàng cũng đã quá mệt mỏi rồi cần phải nghỉ ngơi.
Ngoại thương đã ổn không cần lo lắng, nội thương cũng không phải trong thời gian ngắn có thể chữa trị.
— QUẢNG CÁO —
Các vị Hộ Pháp Đường chủ nghe vậy liền tản ra, Hoàng Lão thấy nàng quả thật không đáng ngại mới yên tâm.
Dù sao ân huệ của cha con Lục Huy đối với hắn quá lớn, một người có công truyền bí điển, một người có công giảng đạo.
Bất kì một việc nào đều đủ để hắn mang ơn suốt đời nên thấy Thiếu Giáo chủ bị thương hắn cũng vô cùng lo lắng.
Không biết nghĩ cái gì quen mồm lão lại thốt ra một câu:
"Không biết Giáo chủ tại sao..."
Nhưng chưa nói hết lời hơn năm mươi ánh mắt đều đổ dồn khiến lão lúng túng vội vã ngậm miệng.
Hoàng Lão xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc này lão mới biết mình lại lỡ miệng đi vọng nghị Giáo chủ.
Muốn chết a!
La Sinh vừa cảnh cáo Hoàng Lão xong cũng chú ý thấy Thúy Yên đang đứng đó liền khẽ mỉm cười thăm hỏi:
"Việc xấu trong giáo để Thúy Yên cô nương chê cười rồi, thật có lỗi!"
"La Sinh tiền bối đừng nói vậy, ta lại thấy không khí trong Giáo rất hòa hợp, mọi người cũng rất hòa đồng khác xa so với tưởng tượng của ta!"
"Ha ha, tất cả đều là nhờ công lao của Giáo chủ, nếu không có ngài ấy dù là ta bất kì ai trong bọn họ đều không thể nào có được thành tựu như bây giờ!"
La Sinh chắp tay sau lưng thổn thức cảm khái..