Xuyên Không Ta Sinh Con Cho Nam Phụ Phản Diện

Chương 2: Kích Hoạt Hệ Thống Tự Cứu





Đó là lý do vì sao cô không thể chạm vào người của tiểu hồ ly, vì bản thân con hồ ly ấy chỉ là hình ảnh được trình chiếu, nói cách khác giống công nghệ mô phỏng trong phòng thí nghiệm có điều lại tân tiến hơn mà thôi.
"Thật giả lẫn lộn!" Diệp Tinh cô cảm thán.
Diệp Tinh cô được hệ thống kéo vào một không gian lập trình, cô thấy mình ngồi trên một chiếc ghế, nó giống một căn phòng xa hoa lộng lẫy.
Ở giữa là một màng hình lớn và có cả bàn phím.
Vết thương trên người cô khi bước vào hệ thống đã lành lại, quần áo bị xé nát của cô cũng đã được đổi thành trang phục mới, không còn sợ việc lộ hàng nữa.
Cô ngồi dậy tiến lại màng hình lớn kia "Tại sao lại!" Diệp Tinh cảm thán nhìn vào hệ thống.
Đây là hệ thống tự cứu của truyện, cô đã xuyên vào một bộ tiểu thuyết mang tên "Hoa Hồng Gai" được cô mua ở khu đồ cổ, đây là bộ tiểu thuyết mà cô ghét nhất và có ý định đốt nó đi, do hệ thống nhận ra cô muốn hủy đi di vật nên đã bật chế độ hình phạt.
Do có một số trục trặc kĩ thuật nhỏ mà cô đã xuyên vào trong đây, nhưng lại mất đi hết kí ức của kiếp trước, và sự việc sảy ra trong vài tình tiết.
Cô hóa thân thành nhân vật Diệp Tinh trong truyện trên.
Cô kiếp trước là Vạn Hoa người con gái của nhà khoa học điên, do một lần đi ngang tiệm đồ cổ mà cuộc sống cô bị đảo lộn.

Ở kiếp trước, cô cũng là một nhà khoa học, một tiến sĩ công ghệ trẻ tuổi và cũng là một y sĩ có tiếng tâm.
Giờ lại xuyên vào sách khiến cô không cam tâm chút nào.
Diệp Tinh đưa mắt nhìn tiểu hồ ly "Làm cách nào quay về?" Diệp tin cô khoanh tay, gương mặt nghiêm túc mà hỏi Hệ Thống.
Hệ thống lúc này mới đi lanh quanh cô không ngừng nói "Chỉ có hoàn thành 100 niệm vụ, mới có thể quay về" Nói rồi nó lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
Diệp Tinh cô trầm ngâm một hồi chắc cũng chỉ có cách đó, cô coi như xuyên sách lần này chỉ là một giắc mơ.
Cô nhớ rất rõ, lúc ấy khi cô đã đốt xong cuốn sách đó thì đã về phòng đi ngủ.
Chỉ là chắc có lẽ ở hiện tại cô chỉ đang ngủ mà mơ mà thôi.
"Thôi được...!" Diệp Tinh cô đáp.
Chuyện này quả thật rất đi ngược lại với khoa học, nhưng thôi cô đành chịu.
Diệp Tinh, cô lao trán mình, từng dòng kí ức về bộ tiểu thuyết hiện ra trước mắt, Diệp Tinh hiện tại cô đang mang theo sứ mệnh là tự cứu lấy chính mình.
Vì nhân vật cô đang hóa thân là Diệp Tinh con gái của Diệp Gia, người có tiếng tâm trong giới đầu tư, tài sản rồng ước tính giàu hạng ba cả nước!
Đúng thật là tiểu thuyết, ước lượng tài sản của mấy bộ tiểu thuyết đúng là kinh khủng, chắc có lẽ tình huống cũng sẽ có đôi phần giống nhau.
Chỉ có điều đáng tiết ở thế giới thực tại cô chỉ là một tiến sĩ nghèo đi lên bằng thực lực có chút tiền mà thôi.
"Kí chủ! Cô đã biết thân phận mình chưa?" Hệ thống đáp.
Mấy cái hệ thống xuyên không này làm cô có chút không thoải mái, người ta xuyên không toàn là vai nữ chính, hay nữ phụ nhưng lại sống sung túc.
Còn cô chỉ là một vai sắp chết còn trọng sinh vào ngay lúc bản thân đang nằm trong quan tài.
Đến đây Diệp Tinh ôm đầu mình, vậy thì nữ chính trong bộ truyện này là bạn thân của Diệp Tinh, Cẩm Duệ.
"Kí chủ, đến lúc rồi!" Hệ thống đáp.
Diệp Tinh từ trong không gian quay về hiện thực, hiện tại lượng oxi trong cái quan tài có chút cạn kiệt đi, tuy còn một khe nhỏ cho oxi đi vào nhưng quá thật là quá ít.
Diệp Tinh cô cố rắng vung nắm đấm mình để thoát khỏi chiếc quan tài này, nếu không theo cô ước tính, khoản chừng bốn phút nữa thôi là cô sẽ phải chết ngạt trong đây thật rồi.
"Kích hoạt hệ thống sức mạnh bộc phát"-Hệ thống nói.
Diệp Tinh cô vung tay lên phía trên.
Thấy tay mình tràn đầy sức lực, phải nói cản giác nhưng vận động viên.
Thật sực rất thoải mái.
"Chen" tiếng quan tài vỡ vụng, cô trao đảo bước ra khỏi nơi hắc ám đó, Diệp Tinh cô trao đảo mà đi lên.
Cô lúc này như mấy con giun chui lên từ lòng đất, cô hít lấy, hít để lượng không khí bao la này.
Nó khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, quả là trên mặt đất tốt hơn dưới lòng đất nhiều.
"Mai quá!" Cô cố gắng đứng lên, nhìn máu chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống, nó khiến cô nhận ra mình mới bị người ta đánh từ phía sau, rồi nhân tiện chôn sống nhưng cô lại không có cảm giác đau đớn gì cả.
Chắc vùng não bị tổn thương nghiêm trọng, nên mới đánh mất cảm giác, cảm nhận cơn đau.
Diệp Tinh sờ vào ngực mình, áo bị xé ra thật nhưng cũng mai không để lộ lắm, cô cầm lấy chiếc áo khoác trên mặt đất của ai đó lên rồi tạm mặt vào.
"Mượn dùng tạm" cô nhớ lại, lúc nãy mình đi vào quán rượu cùng nữ chính thì bị hai tên kia bịt miệng đánh thuốc mê, đây chẳng phải là tình tiết trước lúc đám tang của Diệp Tinh trong chuyện gốc diễn ra sao? Hung thủ tại sao muốn giết ch.ết Diệp Tinh thì tác giả không đề cập đến.

Sau đó, cô nhớ thêm, không lâu sau thì nữ chính do thường xuyên qua lại thăm hỏi cha mẹ của cô.
Nên họ nhận cô ta làm con nuôi, rồi sau cùng hạnh phúc bên nam chính!
"Chủ nhân!" Âm thanh củ hệ thống không ngừng vang lên.
Diệp Tinh nhắm hai mắt lại thì thấy dòng chữ nhiệm vụ: "Yêu cầu kí chủ tìm được nam chính trong truyện thời gian ba ngày!" Hệ thống đắc ý.
"Ba ngày!" Diệp Tinh cô la lên, cái hệ thống chết tiệt, không biết tình hình hiện tại của cô sao? Nếu đi bệnh viện thì cũng phải chữa trị ít nhất là hai tuần, lại còn bảo cô phải tìm nam chính trong ba ngày, còn có hình phạt là bị giết c.hết! "Cái hệ thống quái quỷ gì đây!"
Diệp Tinh lê thân tàn của mình, thêm vết máu chảy dọc đường.
Cô cố rắng tìm phương hướng để ra khỏi khu rừng.
Cô nhìn khu rừng, nó quá mức yên tĩnh.
Từng cơn gió lạnh thổi qua làm cô có chút ớn.
Cô đi lanh quanh một hồi, mò đường theo vết bánh xe mà đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.