Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Chương 54: Nhút nhát




Vân Tẩn nhanh chóng lên tiếng:” Đúng vậy, Nham Vũ đạo hữu tiểu cô nương này thoạt chỉ mười lăm tuổi, Hoàng Mãng yêu đã cấp năm rất nguy hiểm”

Tống Khương đang định lên tiếng thì trố mắt nhìn Uyển Ngưng đôi mắt ngấn nước, níu tay áo Nam Cung Trạch:” Ca ca, muội sợ”

Nham Vũ vừa uống ngụm trà liền sặc:” Khụ khụ”

Cả đám người Nam Cung Trạch cũng ngơ ra, cùng một suy nghĩ, nha đầu này lại chơi trò gì!!! Nam Cung Trạch lấy lại tinh thần, hắng giọng:” Các vị cũng thấy, nha đầu này khá nhút nhát, không thể, khụ, không thể cùng Nham huynh giữ chân yêu thú”

Tống Khương tay cầm quạt run bần bật:” Sợ? Ta thấy nàng ta là đang giả bộ”

Lâm Hoành cũng lên tiếng:” Muội muội chúng ta cũng đã nói sợ rồi, không lẽ đại thành các ngươi lại ép một tiểu nha đầu ra đầu ngọn sóng”

Vân Tẩn có chút bất mãn nhìn Tống Khương:” Tống Khương đạo hữu không nên ép nàng. Ở đây chúng ta có rất nhiều trúc cơ đều có thể hỗ trợ giữ chân yêu thú”

Nhưng thực lực nàng ta có lẽ ngang bằng với Nham Vũ, phần thắng của bọn họ cũng sẽ lớn hơn. Câu này Tống Khương chỉ có thể gào thét trong lòng.

Nham Vũ giấu đi sự thất thố nói:” Những trúc cơ khác hỗ trợ thủ thành, ta giữ chân Hoàng Mãng yêu”

“Như vậy quá tốt rồi, cảm tạ Nham Vũ đạo hữu”

Đoàn người Thương Dục thành theo Nham Vũ ra ngoài, Tống Khương vẫn luôn trừng mắt to mắt nhỏ với nàng

Uyển Ngưng không phản ứng lại anh chàng, nàng theo Nam Cung Trạch cùng đội ngũ rời đi. Hạ Thiên Tuyết hỏi nàng:” Muội vì sao không muốn giúp hắn giữ chân Hoàng Mãng yêu?”

“Thành chủ rõ ràng coi trọng đám người Nham Vũ, tìm chúng ta chỉ vì muốn giảm thương vong cho người của Tiêu Vân thành. Lát nữa mọi người...” Uyển Ngưng ra hiệu cho mọi người sát lại



Rống! Hống! Hống!

“Thú triều lại đến rồi!!”

Vân Tẩn nhanh chóng phi thân lên thành trì:” Mọi người vào vị trí”

Uyển Ngưng nhìn một vòng:” Yêu thú nhiều hơn lúc nãy rồi, thực lực cũng cao hơn kết giới sẽ mau chóng bị phá vỡ. Mọi người cẩn thận, không tách đội ngũ quá xa”

“Được”

“Vân Tẩn thành chủ, mau dụ Hoàng Mãng yêu tiếp tục như vậy thành trì này sẽ chịu không nổi”

Vân Tẩn cho người rãi Thủy Tinh Tảo xuống, như chờ đợi từ lâu âm thanh rùng rợn vang lên

Két!! Xì xì

Phía xa từ khu rừng hai con Hoàng Mãng Yêu bò ra, chỉ thấy thân màu vàng kim dài trăm thước, không ngừng phát ra tiếng xì xì

“Hoàng Mãng Yêu xuất hiện rồi, xin nhờ Nham Vũ huynh đệ”

Nham Vũ cùng Vân Tẩn không hẹn cùng tấn công Hoàng Mãng Yêu, chưởng ấn hỏa diễm xé không đánh vào giữa hai con yêu thú

Hoàng Mãng Yêu rít lên một tiếng, dùng đuôi quật về phía hắn. Nham Vũ lui về phía sau, Vân Tẩn chớp thời cơ đánh về phía Hoàng Mãng yêu còn lại. Hai người họ một lui một tới thành công tách hai yêu thú ra

Uyển Ngưng nháy mắt ra hiệu cho Diệp Hải, nhận được tín hiệu hắn liền nói:” Chúng ta cũng đi thôi, Tống Khương huynh cùng mọi người Thương Dục thành thực lực cao cường chắc chúng ta cũng không có cơ hội ra tay”

Nam Cung Liêm tiếp thêm:” Chắc chắn là như vậy, Tống Khương huynh lại càng lợi hại, những yêu thú này không đủ cho huynh ấy chơi đùa a”



Tống Khương nghe thấy hừ nhẹ một tiếng:” Các ngươi đừng hòng nịnh hót chúng ta. Nhưng đúng là đám yêu thú này không đủ cho bổn thiếu chơi đùa”

Đám người Thương Dục Thành như uống phải máu gà không ngừng lao lên chém giết yêu thú. Tống Khương đối diện với yêu thú cấp bốn, quát lạnh một tiếng, thủ ấn kết xuất. Linh khí thổ hệ ngưng tụ quanh thân, nháy mắt hóa thành chảo ấn chộp vào yêu thú:” Chết đi”

Nhìn xác yêu thú có thể chất thành ngọn núi nhỏ Tống Khương đắc ý nhìn về phía nàng, trước mặt Uyển Ngưng lúc này là hai con Cực Thử cấp bốn. Ngọc thủ ngưng hai đóa băng liên:” Đi”

Băng liên trong suốt xoay tròn lao về phía yêu thú, trong sát na khi va chạm vào người Cực Thử, băng liên liền nổ tung. Một chiêu hạ gục hai yêu thú cấp bốn

Diệp Hải nhanh chóng cầm lệnh bài để tích điểm. Yêu thú cấp bốn là một nguồn cung điểm khá tốt. Tống Khương trố mắt nhìn bọn họ thao tác thành thục, quay lại quát đội ngũ của mình:” Mọi người còn không mau thu thập điểm, những yêu thú lúc nãy chúng ta giết đâu hết rồi?”

Một thanh niên nhỏ con gãi đầu:” Tống Khương huynh, yêu thú phía sau đều bị người Thanh Ngân thành bắt đi, bọn họ có lẽ đã tích điểm”

“Ngu ngốc, ngu ngốc. Còn không mau đi giành lại, không để bọn họ được lợi. Hay cho Thanh Ngân thành, các ngươi để chúng ta mở đường lại ở phía sau tích điểm. Thật quá gian xảo”

“Chúng ta tranh không lại bọn họ, người Thanh Ngân Thành đều là thổ phỉ”

Tống Khương tức muốn bốc cháy đến nơi:” Sau có giết được con nào tích điểm ngay”

Tiểu Hắc vừa hạ được một yêu thú cấp cao cũng đến góp vui:” Tống Khương ca ca thực lợi hại a~~”

“Yêu thú chết bằm nhà ngươi”

Uyển Ngưng ôm Tiểu Hắc lại:” Thực ngại quá Tống Khương huynh, tiểu Hắc còn nhỏ không hiểu chuyện, làm huynh tức giận rồi. Số điểm này thay Thanh Ngân Thành đa tạ huynh”

Tống Khương trán giật gân xanh, Nham Vũ cậu mau hạ con Hoàng Mãng yêu, chúng ta nhanh rời khỏi đây. Đám người Thanh Ngân này có độc, tức chết tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.